Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2024

2024.04.06 @ 7:55 PM



Bây giờ mình mới thấm thía một câu " làm con bất hiếu nhất là không có đủ tiền để lo cho cha mẹ khi về già .." haizzz ...nếu biết trước mình không dám làm đứa con đại bất hiếu đến thế . Nhưng lỡ rồi , mình lại có thể thay đổi được gì đây . Cũng may, mẹ không cần mình lo, chỉ có điều vì mình tệ quá mà khiến mẹ phiền lòng .


Lúc bé, mình nghĩ rằng do thiên hạ không theo đuổi tình yêu đích thực nên bất hạnh trong đời ..và đủ chuyện xảy ra . Mình nghĩ tình yêu sẽ mang lại mọi hạnh phúc , dù hoàn cảnh nào đi nữa ..thế là mình mãi miết đi tìm một thứ tình yêu "đích thực " vốn không có thật trên đời ...


Mình cũng thường oán là vì sao mẹ lại  nhọc lòng yêu một người để khổ một đời, mình nhất định không ..!


Đúng là mình lớn lên, không để tình yêu làm khổ mình, nhưng trái lại, hình như  mình làm khổ lòng người ta thì phải ...có vẻ như thế ...! Mình một mặt đi tìm tình yêu đích thật, một mặt buông bỏ mọi thứ nếu tình yêu ấy không đúng như mình thiêu dệt ...để rồi vô tình có lẽ đã khiến ai đó phiền lòng, hoặc có lẽ cuộc đời muốn cho mình biết suy nghĩ của mình sai, nên có vài thứ trắc trở xẩy ra ...


Mãi đến lúc quá tuổi , mình mới chợt nhận ra rằng, mình thật sự quá sai !


Lúc này mình chỉ biết cười gượng rồi gập người cuối xuống, chỉnh trang lại mội thứ, thu gom những tàn tích còn xót lại sau mấy lần sóng gió, với hy vọng từ nay không làm khổ lòng người nữa ......


Vì mình đã tốn quá nhiều sức lực trong những ảo cảnh không thực mà mình nghĩ mình sẽ có được, để rồi mọi thứ càng trở nên rắc rối ...để đến tận bây giờ, mỗi khi nhìn đến mình, mẹ thở dài bảo :


- Con ổn không, có cần mẹ giúp gì không ?


Mình cười bảo :


- Con ổn mà ! 


Hôm qua, mình nghĩ làm, như thường lệ mỗi năm đến tháng sinh nhật, mình nghỉ một tuần coi như tự thưởng bản thân . Năm nay mẹ cũng đã nghỉ hưu, thấy mẹ tội nghiệp quá vì muốn đi đâu cũng chẳng đi được, haizzz mình chỉ biết thở dài, mình thường nói với mẹ, ước gì con có thể chở mẹ đi chu du khắp liệt quốc ...ý mình nói là đi khắp tiểu bang ở mỹ , nhưng vì mẹ đang nghe truyện chiến quốc tung hoành của mình đọc, nên mình chọc cho vui ...!


Thế là hôm qua, mình hẹn đến chở mẹ đi đến công viên của nơi mình ở để mẹ được đi  bộ, mẹ như một đứa trẻ nít, cười nói huyên thuyên, trông rất đáng thương, nghe mẹ nói, ngắm mẹ cứ tung tăng như một đứa trẻ, lòng mình đau nhói ....Mình tệ thật, vì sao lại ra nông nỗi này, đến nỗi không thể mỗi ngày mang mẹ đi khắp nơi nhỉ ...thật đáng buồn, thật đáng hận làm sao .


Xong đang lúc đi bộ, mẹ thấy người ta đang xúc đất bên một đống đất thật lớn, mẹ bảo mình đến xem ..mình đi đến hỏi thì ra đất đó của thành phố làm gì đó , dư ra, nên để đây, ai muốn đến lấy cũng được ...Mẹ có vẻ rất vui , than rằng không biết làm sao mang về .


Mình cười bảo :


- Có mấy  chục đồng, con ra chợ mua cho mẹ, đất này để người khác đi ạ ...!


Mẹ lườm mình một cái ...


Để mẹ vui lòng, sau khi đi bộ xong , mình quành xe đến chổ đất ấy, trong xe mình có vài bao ni lon để sẳn, nên mình lấy khoảng vài bao đất cho me, ...chỉ vậy thôi mà mẹ rất vui, đúng là ...người lớn có khác . Xong mình nói rằng sẽ chở mẹ đi về, trên đường về sẽ mua nước sinh tố cho mẹ uống, xong chở mẹ đến tiệm quần áo xem..nhưng nói trước mình cho mẹ nghía thôi, mình không có đủ tiền mua quần áo cho mẹ đâu . Mẹ cười có vẻ vui lắm .


Sau khi tìm ra được tiệm sinh tố, nhưng vì không có mấy loại mình thích, và biết mẹ cũng sẽ không thích, nên mình bảo mẹ cùng đi sang tiệm khác .Không ngờ trong lúc đậu xe, mình sấn sơ sấn sát làm sao , mà khiến mũi xe trường lên phía trước rất sâu, nên khi ve ra nó bị sức luôn cái phần chắn ngang phía trước của xe . Đối với mình là chuyện thường, nhưng lại đối với mẹ là chuyện lớn .   Mình loay hoay chỉnh sửa một xíu , xong mình láy xe bình thường đi, nhưng mẹ tự dưng phiền não thấy rõ .Mình cười nói :


- Chuyện thường mà mẹ , xe nào cũng tệ thế, huống gì là con láy, có phần hơi cẩu thả . 


Vừa nói dứt lời, có một chiếc xe bên cạnh , vừa chạy vừa kéo lê phần trước xe tệ hơn cả của mình, mình bèn chỉ nói :


- Mẹ thấy không , nó còn tệ hơn con ấy .


Mẹ vẫn không hết phiền não bảo :


- Con còn đi làm khuya nữa, đúng là khiến người ta phiền chết đi được 


Mình hỏi mẹ mắc gì phiền muộn thế, chuyện gì cũng có duyên số của nó, lo tính được thì tốt, không thì đối diện với nó thôi, mắc gì phiền muộn ạ !


Mẹ ngạc nhiên hỏi mình :


- Sao con biết mẹ phiền muộn :


Mình cười ngất bảo :


- Bà hai ạ, giọng nói của bà, nét phiền muộn của bà rịnh ra từng cái lỗ chânl ông của bà đó ạ, ai mà không biết chứ ...!


Dỗ dành mẹ một hơi, cũng thấy chột dạ, mới cảm thấy mình bất hiếu đến là cùng ....làm con mà khiến mẹ mình phiền lòng vì những chuyện nhỏ nhặt như thế , đúng là không đáng phận ...mình nói với nhóc em :


- Gặp  mẹ, nhớ ôm mẹ thật nhiều, nhớ hôn mẹ thật nhiều ..., bà có vẻ rất đơn độc ...chị cảm ra được ...nhưng lại không giúp được, đúng là quá bất hiếu .


Từ ấy nhỏ em cũng y chang mình , cứ mỗi khi từ nhà mẹ ra, là phải hôn ba cái, và ôm một cái thật sâu .


Mẹ nói với mình :


- Em con nó bảo nghe lời con mà hôn mẹ riết thành ra ghiền, giờ gặp là phải hôn mẹ ...


Mình cười ngất rồi nịnh mẹ và bảo rằng :


- Da mẹ đẹp quá, nên hôn để hy vọng được đẹp như mẹ ạ ...!


Haizzz ngoài những câu nịnh yêu ấy, mình chẳng thể làm gì khiến mẹ vui ...! Lỗi tại mình cả ...nếu biết được những điều cơ bản này, có lẽ ....mà cũng chẳng thể khác hơn, con người của mình, nếu không gặp rắc rối, chắc còn kiêu ngoạo đến dường nào ...! Bây giờ chỉ có mỗi việc sống tốt để cho mẹ bớt phiền cũng lại khiến mình khổ tâm rồi . Mà cũng hơi lạ, những việc phiền phức cứ thích tìm đến mình đến cách lạ lùng ..., mình đã cố giấu hết mọi thứ không kể cho mẹ nghe, nhưng có vài việc sờ sờ trước mắt, không thể giấu được ...Haizzz, hy vọng năm sau mình sẽ tốt hơn một xíu ...để mẹ an lòng hơn .


2024.04.06 @ 7:11 PM




 Ở chổ làm, lâu lắm rồi, anh boss không làm phiền mình nữa . Đúng là phải cảm tạ trời đất, thoát được kiếp nạn của anh boss, cứ như Đường Tăng thoát kiếp nạn 81 vậy, người gì mà kinh dị lắm, diễn tả không nên lời . Vậy mà lâu lâu vẫn bị anh nhắn tin trong Team "come here " , chán chết đi được, chị Boss cũng nhắn tin thế , Mounir cũng nhắn tin thế, anh Boss thì ôi thôi, lúc trước một ngày có gần 10 tin nhắn đến thế, giờ chỉ lâu lắm mới được một tin, đúng là cảm ơn trời đất . Sau khi trả lời anh đôi câu, mình bèn hỏi :


- Anh boss này, có ai trên đời vừa gian trá, vừa biết tâng bốc người khác, giỏi giết hại người xung quanh , lại siêng năng chăm chỉ trong công việc không ?


Anh trợn mắt nhìn mình và nói :


- Giống loài đó có sao ? Đã tệ vế phía trước, không thể giỏi vế phía sau .


Mình cười cười nói :


- 2 ngàn năm trước, có Tào Tháo đó ...!


Anh cười ngất bảo ...


- Em đúng là nghiện ông ấy đến thế cơ ?


Mình vâng một tiếng rồi cười ngất !


Xong anh lại bàn về Tào Công thao thao bất tuyệt , đúng là trúng tâm ý của mình, nên mình gật gù đồng ý ...Xong anh bảo ;


- Thôi đừng làm phiền anh nữa, anh còn phải đi hợp .


Mình vâng dạ một tiếng, nhưng vẫn "chửi thầm " anh trong đầu , đúng là vô duyên ..đang nói chuyện ngon lành khi không đuổi người ta .....!


Lúc trước ngày nào cũng mấy bận "chửi thầm " anh như thế, còn có khi ước được có phép mầu, biến anh thành con dế, rồi ngắt râu, hay quay đầu anh cho bỏ tức . Đúng là đáng ghét đến độ kinh người á . 


 Phải công nhận anh giống " Viên Thiệu " trong Tam Quốc ấy, thích nghe lời ngọt, lại không phân biệt đúng sai, chỉ xử sự theo cảm tính . May chỉ là công việc thường của một kiếp người chứ không phải thời tranh phân khốc liệt .., nên mọi thứ có vẻ ổn . Mình thường nhìn anh rồi mĩm cười, nhưng trong đầu "chửi thầm " đúng là tên Viên Thiệu đáng ghét, mém xíu khiến Tào Công thân bại danh liệt , đáng ghét !  Nghĩ thôi mình đã bật cười ...vô tình anh bắt gặp hỏi :


- Em cười gì mà tinh ranh thế ...!


Mình hoảng hồn nói :


- Thấy anh xinh trai quá, nên đang nghĩ ....


Rồi mình cười ngất !  Anh liếc mình một cái rồi phán một câu :


- Em lại xạo với anh à ?


Những lúc ấy , mình thường đưa ngón tay cái lên, bảo anh rất thông mình, rồi biến ngay, không thôi anh hỏi nữa thì lỡ mình nghĩ sao nói vậy, thế nào cũng anh đày đọa để trả thù .


Có lần mình đang ngủ gà ngủ gật, trời ạ công việt nó chán đến nổi mình chẳng thể mở nỗi hai con mắt lên, thế là anh lại nhắn tin trong Team " come here " , mình lê thân từng bước tới chổ bàn anh , rồi ngồi phịch xuống hỏi anh có chuyện gì , trời ạ, hình như anh sinh ra là để trấn áp mình hay sao á , giọng nói của anh, từng tiếng gằng của anh, từng câu hỏi nghi vấn của anh, nó khiến cho cơn buồn ngủ bất tận của mình chợt nhiên biến mất , lúc đó mình quay sang anh nói :


- Ôi anh đúng là đại tài, cả khi em buồn ngủ thế mà nghe giọng của anh thao thao bất tuyệt bên tai thôi, tự dưng tỉnh ngủ .


Nói xong mình nhe răng cười duyên một cái ! Ôi đúng là "Viên Thiệu " thời hiện đại, anh đang la mình vì mình vô ý để lộn công thức trong excel report cho anh, khiến anh phải vắt cạn cả óc mới biết là do mình để sai công thức, vậy mà mình vừa " khen " giọng nói của anh có xíu, thế mà cơn tam bành đó của anh chợt nhiên biến mất , mình lại trổ tài xạo xự nói với anh :


- Anh yên tâm ạ, chuyện gì khó, chứ excel với em là chuyện trở bàn tay thôi, nào anh ngồi tránh ra, nhìn em thao tác nè ...!


Ôi, vậy đó, cứ là mỗi khi anh giận vì mình làm lộn công thức, thì lại phải dỗ dành anh bằng những lời xạo xự như thế, vậy mà vẫn thường ra việc, người gì mà đáng ghét, khiến mình đang lúc buồn ngủ nhất cũng phải tỉnh lại mấy phần hồn .


Thứ Bảy, 23 tháng 3, 2024

2024.03.23 @ 10:04 AM

 Từ ngày chuyển qua công việc mới, mình bận rộn tới mức không còn nhỡn nhơ nữa . Chị boss đã bảo mình không còn làm ở planner, nên tấc cả mọi người có gì tự giải quyết, không làm phiền mình nữa ...thế là ngày ngày, mình chỉ cậm cụi check order, release order ..., cần gì thì chát với tụi sale để thêm những thông tin cần thiết ....vậy đó , ngày ngày trôi vùn vụt . Xưa khi còn làm ở planner, công việc chính của mình là giúp production in ra mấy label, giúp excel cho họ khi bị lỗi ...nhất là những công thức đơn giản của excel ..., nên mình thường ra production, thường nhỡn nhơ nói chuyện vớ vẫn, còn bây giờ mình chỉ ngồi 1 góc , đến nỗi hễ khi mình đi lấy cà phê, hay đi ra ngoài phòng ăn, thì mấy nhóc lại nói rằng tưởng mình không đi làm, vì cả ngày không thấy ....


Group mới của mình có ba đứa, và một boss ...ôi ...nhắc đến chuyện này, mình không biết là mình có bao nhiêu boss nhỉ ...chị boss , ông boss, anh boss, nhóc boss ....mình than với nhóc Deshae, nhóc cười ngất . Ba đứa trong group tính cả mình, thì Bobby, tính tình hiền lành, nhưng rất chậm chạp . Anythony làm ở PM ở đời thứ hai, đời thứ nhất thì đã nghỉ lâu rồi, nên chỉ còn duy nhất Anthony coi như lâu năm nhất, xong tới Andy, Ron, nhưng hai người ấy cũng đã nghỉ rất lâu . Ron nghỉ do bị đuổi nên Bobby vào thế . Andy nghỉ vì về nhà bên TX để nối nghiệp gia đình . Boss không tìm được người nên đem mình vào thế . Vì công việc của PM hoàn toàn khác với lúc mình ở Planner, nên trời ạ, có hàng trăm thứ để ghi nhớ , mình chính thức sang PM vào ngày 9 tháng 2, vì mình nhớ nhỏ Tina từ bên chi nhánh nọ dọn qua vào ngày 11 tháng 2, mình phải dọn dẹp chổ của mình cho nhỏ ấy .


Tính của Bobby hiền lành bao nhiêu, Anthony lại trái ngược, ai cũng biết người hay ném đá giấu tay là Anthony,, nên nhỏ Kellie luôn cười ngất mỗi khi Anthony lên tiếng trong bất cứ mọi tình huống nào . Chẳng những thế Anthony lại có thói nịnh hót đến độ ai cũng phải nghiêng mình bái phục . Cái tệ hơn hết là Anthony không thích làm việc .


Mình nói với Kendrick .., xấu tính có thể tha, nịnh hót có thể cứu mạng những lúc nguy, nhưng lười biếng là con đường tự diệt ...! Mình chỉ sợ kẻ thông manh, láo lĩnh, nịnh hót cộng thêm chăm chỉ làm việc thôi ..., nhưng làm sao có loại người đó, đã thông manh, nịnh hót thì không bao giờ đi kèm với chăm chỉ cả ....ưu thế duy nhất của mình là chăm chỉ làm việc ., Anthony không thích làm, mình bảo Anthony chỉ mình làm, và từ đó mình tự làm ..., những lúc không biết phải đối phó làm sao với sale, mình lại hỏi Anthony, thế là lại được chỉ thêm ..., Chị Boss biết Anthony tệ, nhưng lại chẳng thể làm gì ..nhiều lần gợi ý để mình tố giác nhóc ấy, mình cười bảo bản thân còn rất nhiều thứ học hỏi ở Anthony, khi chưa biết gì cả , làm sao nói người ta tệ ...từ đó chị Boss tha cho mình ...Trời ạ, công việc chỉ đơn giản là làm 8 tiếng kiếm tiền nuôi thân, nhưng khi thiên hạ đã có một chút địa vị trong chổ làm thì lại thích bành tướng ..kiểu như mấy quân phiệt thời tam quốc, ai cản đường, cứ diệt ...


Jimmy là đứa thẳng tính , có lần nhóc ấy mang mấy order by pass the que đến Anthony để Anthony ấy làm SOW, thế là mãi đến chiều Anthony vẫn chưa làm , cuối cùng đến giờ về thì đưa hết cho mình . Jimmy bực mình hỏi mình rằng Anthony tệ thế sao ai cũng có thể chấp nhận được . Mình cười bảo ..đó là quyền lực bí ẩn ....nhóc từ từ lĩnh hội ạ ...! 


Anh T hỏi mình , cưng có thấy Anthony quá khi dễ chị Boss không, mình cười bảo, đâu chỉ chị boss, cả anh nữa đấy ...! Nhưng mình bảo anh yên tâm đi, chị Boss không phải dạng vừa đâu, chỉ luôn biết cách tiêu diệt kẻ không cùng ý, như anh thấy đó Robert đã 25 năm chịu đựng, cuối cùng cũng bay rồi ..! Anh cười ngất bảo chị Boss quá ư kinh dị ....Thật ra đến tận bây giờ mình vẫn chưa hểu lý do Robert bị đuổi, người thì bảo bị đuổi, người thì bảo do hãng đề nghị ....nhưng vì sao cô bé làm với Robert bị đuổi theo, có người nói video đã cho thấy hai người đó có tình ý gì gì đó ...Trời ạ ...! Nhưng vì là chuyện mật, mình không hỏi .


Sam là Sup của QC, cũng là một người thông minh, thức thời và hay biết cách ném đá giấu tay, vẫn thường hay cười cười với mình và gợi ý cho mình nói những điều không tốt về Anthony, những lúc thế mình lại rất thích thú, thường hỏi ngược lại để xem cô ấy có dám nói toẹt ra không, cuối cùng vẫn không dám ..., Sam bảo Anthony là leader của mình, mình cười ngất và chỉnh lại cho Sam biết rằng, Anthony không là leader của mình , mà là mini Boss ...Sam cười có vẽ như chế giễu mình và quay bước bỏ đi ..đúng là mọi người vớ vẩn thật, nhưng họ không hiểu mình càng vớ vẩn hơn ..., thà làm một kẻ si khờ để ngắm nhìn thiên hạ , còn hơn làm tâm điểm để thiên hạ đối phó mình ...., câu của miệng duy nhất của mình là ...bạn muốn gì, tôi có thể giúp gì cho bạn ....và khi người đó nói ra điều cần nói nếu không thể giúp được mình đẩy sang ai đó mà mình biết họ có thể giúp, hoặc nếu biết mình sẽ nói rằng ..tất cả điều vì bạn, tôi sinh ra là để cho bạn đấy ....Mỗi lần nhóc Deshae nghe mình nói thế điều liếc mình mấy vòng ...nhưng chính vì mình lập đi lập lại đến nỗi ai cũng nghe thành quen, thường hay nói là V không đối đãi với bạn đặt biệt đâu , đừng tự hào, cô ấy nói thế với cả thiên hạ đấy ....haizzz


nhóc Deshae thường hỏi mình vì sao một người tệ như Anthony, lại khiến ai cũng không dám đụng đến ..mình chỉ cười bảo nhóc hãy kiên nhẫn quan sát đi ...từ từ ...xong mình hỏi ngược lại nhóc ...mọi người ai cũng bảo Anthony đáng ghét, không làm gì, nhưng nhóc hãy xem lại, trong hãng mình ...Sam làm gì suốt 8 tiếng, Kellie làm gì, G làm gì , Rob làm gì....và cả anh boss nữa, còn  vài ba đứa ngoài production như Phil, Kelvin chẳng hạn, họ làm gì suốt 8 tiếng ...vì sao không ai nói gì ? ....Nghe mình nói xong nhóc Deshae hai mắt sáng rực , cười ngất và gật gù với mình ,...đúng họ làm gì suốt 8 tiếng nhỉ ? ....mình đã đọc đâu đó trong sách và thấm thía câu nói này, ở mỗi chổ làm chỉ duy nhất 20% người chăm chỉ làm việc để nuôi 80% còn lại . Câu này áp dụng cho hãng mình đúng là không sai, mà mình đi làm ở Amazon cũng thế, và chưa chắc ở Amazon đạt được được 20% nhé ....!



Mình không thuộc dạng người tốt tính, cũng chẳng lại kẻ rất thông minh , nhưng như đã nói, mình rất thích nhìn ngắm bi kịch, mình háo hức ở những lỗi lầm, thích nhìn thiên hạ nóng giận, những việc ồn ào mình lại có hứng thú đến lạ kỳ ..., ai cũng bảo mình không thuộc tộc người của trái đất, cảm xúc duy nhất của mình mà họ thấy được là cười ...! Họ luôn bảo mình có một loại thuốc năng lượng nào đó, nên lúc nào cũng thấy mình hăng hái lắm, vui vẽ lắm ....Trời ạ ...Mình đành giải thích là khi nghĩ đến tiền, là mình lập tức có năng lượng v.v.


Họ không biết rằng, phiền muộn của mình là quá nhiều lỗi lầm ở tuổi thanh xuân, quá nhiều sai trái trong cách ứng sử ...ngay cả với bản thân ...Khi nhìn thấy chẳng đường đã qua tệ đến nỗi gây cho mình quá nhiều hậu quả ở hiện tại, thì ngoài việc ghi nhớ, chấp nhận, cố tránh đừng lập lại thì chẳng còn biết phải làm gì ..bởi lỗi là do mình, sai là do mình ..., góc khuất đó không ai thấy được ..... chính bản thân mình cũng không thấy được, đến khi cảm nhận ra thì mọi thứ đã đi quá xa ...nhưng cũng rất cảm ơn là mình còn nhận ra được ...để rồi mình kết luận rằng, cuộc sống đơn giản đến độ không còn gì đơn giản hơn nữa .....thế là có một con người của mình như hiện tại .


Khi mình làm ở Amazon vào buổi đêm, có một người khá lớn tuổi hỏi mình, vì sao chỉ thấy duy nhất mình làm việc, mình cười bảo chắc hãng trả lương thấp quá , nên họ không thích làm, bà ấy lại nói thế sao cô không thấy đó là lương thấp ....mình cười bảo ..đây là việc làm thêm của tôi , số tiền có được tôi sẽ trả vài khoảng nợ, mua vài thứ tôi thích, nghĩ đến thôi tôi đã thấy vô cùng hăng hái rồi ...bà lại cười ngất bảo mình đúng là có suy nghĩ kỳ quặc ...


Nói đi nói lại, mỗi ngày nhìn mặt trời lăn từ phía này sang phía kia đã là một hạnh phúc , ít ra bây giờ mình còn thấy được mặt trời ban sáng .., vì công việc mới của mình không cần đi làm sớm nữa, nên một tiếng láy xe thoả lòng mà cảm gió, nhìn ánh nắng ban mai và dòng xe chật kín, đúng là một khoảng khắt tuyệt vời ....mình luôn có một ý nghĩ ...đôi mắt đúng là một may mắn nhất của kiếp người, được ngắm nhìn vạn vật xung quanh là diễm phúc lớn nhất . 


Mỗi lần khi ông boss của mình có chuyện phải nghĩ làm thì nhóc Anthony lại gây với chị boss . Hôm trước chị boss message cho ba đứa bảo lên văn phòng của chị ngay lập tức . Khi message của chị vừa hiện lên, mình nghe thấy tiếng thở dài bất mãn của Anthony, và  tiếng bước chân mệt nhọc ...Anthony không hề quay sang phía bên mình với Bobby bảo cùng đi ...ba đứa tụi mình ngồi khác cubicle , mình với Bobby ngồi chung, Anthony ngồi bên kia với ông boss ...Đợi Anthony đi được khoảng 30 giây, mình mới quay sang bảo Bobby cùng đi ...Boddy vẫn chưa nhìn thấy message của chị boss .


Vì biết trận gây của hai người qua lại trong messager, với lại chị Boss đã hai lần đi tìm Anthony, nên mình chọn ghế ngồi đối diện với Anthony để quan sát phải ứng của nhóc ấy . Mình càng biết rõ buổi họp này chỉ dành riêng cho Anthony, nhưng tính chị chủ là 1 đứa gây chuyện, cả đám luôn chịu chung ...nên chị thường hay gọi tất cả vào phòng để nói chuyện . Sau một hồi tranh qua, nói lại , chị phán một câu :


- Anthony, đây là mệnh lệnh từ Sara (Sara là gramma như mình thường nhắc đến, boss ,boss của boss ...) , chị lại nhấn mạnh ...


- Nếu Sara bảo tôi phải làm gì, tôi tuyệt đối không cãi lại nếu như tôi còn muốn tiếp tục làm ở hãng này .


Lúc chị nói câu ấy, mình chỉ nhìn sắc mặt của Anthony thôi, câu nói của chị vừa dứt , mặt của Anthony đỏ rần lên, vì là người da trắng, nên mặt đỏ rất dễ 

 thấy, mình liền nghĩ đến mấy tiểu thuyết gia thường nói là sắt mặt tím tái ...có phải như thế này không nhỉ ...? Xong giọng nói của Anthony có phần hoà hoãn, kèm theo một giọng cười nịnh hót mà Anthony thường xử dụng ...


Lúc ấy mình chỉ biết thở dài ..trong dạ ....Thiên hạ này thật phiền phức ...vì sao thích thể hiện nhiều đến thế nhỉ ....


2024.03.23 @ 8:46 AM

 Hôm nay thứ bảy, ngoài trời lại trở lạnh nên mình lại dậy hơi trễ một xíu, tuần này có lẽ rất mệt, nên đã ngủ nhiều hơn một xíu , mở máy lên thấy tin nhắn của chị . Tin nhắn chị gởi tận ngày 18 tháng ba lận, nhưng vì mình ngày đêm bận rộn, đi làm về thì lăn ra ngủ, thường thứ năm mình mới mở máy lên, nhưng tuần này quá mệt nên mãi đến hôm nay thứ bảy mình mới chạm tới máy . Chị bây giờ đã 71 tuổi rồi ...! Mình gọi là chị vì chỉ quen trên mạng thôi, cứ năm lần bảy lượt hứa sẽ gặp chị, nhưng rồi lại chẳng bao giờ thực hiện được, từ lúc cuộc sống đơn giản, đến những ngày tháng phức tạp ...giờ thì chắc có lẽ chẳng bao giờ thực hiện được . Mình có rất nhiều lời hứa ...nhưng có rất nhiều lời hứa không thực hiện nỗi ....theo sách cổ thì mình đúng là tệ thật ..đúng không ?


Cuộc sống nếu nhìn theo góc độ phức tạp, thì nó quả là vô thường, những thứ càng theo đổi nó càng biến hoá ...càng mong mỏi, càng xa dần , nhưng nếu nhìn ở góc độ nhân sinh đơn giản, thì cuộc sống bình dị đến độ tưởng mình ngủ quên trong cuộc đời này, nếu không có vài thứ phong ba lặt vặt lay mình tỉnh giấc , có lẽ mình đã ngủ sâu tuy vẫn ngày ngày lập đi lập lại mọi thứ một cách vô thức ....


Lúc ấy, mình còn rất trẻ, tâm cao, khí ngạo ....nhưng không biết sao lại lọt vào mắt xanh của chị, chị bảo tính mình như chị còn  thời trẻ, nói chuyện lại rất hợp, nên hình như lúc nào cũng trò chuyện ..có khi trò chuyện vớ vẫn ....vậy mà ngày ngày cười cười, nói nói, để rồi năm tháng vụt qua thật nhanh, đến khi mình thật sự chạm vời đời, có rất nhiều thứ phiền toái lặt vặt, mình đã không còn trò chuyện với chị nữa ...hình như có khoảng thời gian cả mấy năm mình không vào nét , có thể vào loanh quanh xíu, nhưng không đụng tới email, không vào chát nữa, đến nổi mình không ngờ yahoo chát đã bị xoá sổ mà mình cũng không biết , đến khi vào tìm lại thì nó biến mất, google mới biết là đã bị xoá ...



Thanh xuân của mình cứ thế bay đi ...! Cuộc sống cứ thế vèo qua một cách vô thức ...


Lúc ấy biết hờn dỗi, biết giận dữ, biết bị xúc phạm, biết yêu thương, biết nhung nhớ ...và hơn nữa ...biết mơ ước ...


Còn bây giờ, bình lặng đến nỗi không biết dỗi, chẳng biết hờn, yêu thương nhung nhớ cũng nhẹ dần đi ...mơ ước thì hoàn toàn không, vì mình nghĩ, mong gì cứ bắt tay vào làm thôi, lên kế hoạch và cứ theo đó mà làm, mắc gì phải ước .... ! 

 

Lúc còn trẻ nếu chổ làm không phù hợp, cứ đi làm chổ khác, người mình không thích, cứ tránh đừng gặp ...những kẻ xấu tính, có thói lợi dụng thì càng xa càng tốt ...


Bây giờ thì nếu ở chổ làm không phù hợp, tìm hiểu xem vì sao mình không hợp, hay có lẻ khả năng của mình không đủ, để rồi nhận ra ...à hoá ra mình hơi tệ nhỉ ...thế là tự thay đổi một xíu, tự học thêm vài thứ và tìm hiểu xem boss thật sự muốn mình hoàn thành việc như thế nào ...cuối cùng mọi thứ đơn giản đến độ chẳng có gì là không phù hợp, cái giới hạn là trí của mình thôi ....cái này cần thời gian học hỏi ....nên chẳng thể nói là công việc không phù hợp, mà là mình trí hơi cạn một xíu ...


Trong công việc, chính vì không đặc kỳ vọng, không mong mỏi điều gì, mà chỉ cặm cụi làm công việc của mình một cách hoàn hảo, nên hình như không có chuyện gì không như ý nữa , sai thì sửa, không tốt thì làm cho tốt ...


Có lần nhóc Deshae nhắn nhó với mình rằng hình như Shun có vẻ rất không thích cô bé, mình hỏi thì cô bé bảo có lần gặp bạn trai của Shun, anh ấy cười cười và chào hỏi cô bé, Shun đi tới liếc bé một cái . Nghe nhóc kể xong mình cười ngất . Bảo với nhóc đó là phản ứng bình thường mà, nhóc phải hiểu chứ ...miễn nhóc vạch ranh giới rõ ràng là được, còn đám đàn bà đó không thích nhóc, ghen tị với nhóc, nhóc phải lấy đó làm hãnh  diện chứ, vì sao lại biến nó thành phiền toái cho riêng mình ..có phải lòng nhọc quá  không ?


Boss đưa cho mình account để mua những đồ lặt vặt cho mọi người dùng, như giấy, viết, và tất cả những thứ cần thiết liên quan đến công việc , nên ai cần gì cũng lại bảo mình mua . Mình lại thấy có một sự thật rất lạ, tiền là của hãng, mình chỉ mua những thứ họ cần, thường họ cần gì mình hay bảo là vào web site đó, chọn thứ phù hợp, xong gởi link cho mình ....Thường thì mình không mua ở cuối tháng, vì phải gởi report cho boss, nên nếu đặt hàng ở cuối tháng, sẽ nhận được ở tháng tới , tính toán phiền phức, nên khoảng tuần thứ ba của mỗi tháng là mình không mua . Đó là luật duy nhất của mình , còn ngoài ra ai muốn gì nếu những thứ có vẻ hơi dành cho cá nhân một xíu, thì mình bảo họ đi nói với boss , chỉ cần chị ấy đồng ý, mình sẽ mua ngay ....vậy đó , đơn giản là thế , mà hễ mỗi khi mình nhận hàng, mang đến cho họ, y như là mình mang quà cho họ , họ rất vui ..., còn cảm ơn rối rít nữa chứ ...! Con người đúng là lạ, tiền của hãng, họ nên cảm ơn hãng, mắc gì cảm ơn mình , nhưng khi mình nói , thật sự biết ơn hãng và công việc của mình, thì họ nói mình điên ..., ai lại có thể yêu thích hãng và công việc chứ ..mình nói rằng vì hãng mang đến cho tôi tiền bạc để trang trải cuộc sống, tôi không mang ơn nó, thế tôi mang ơn ai ? ....


Thứ Sáu, 15 tháng 3, 2024

2024.03.15 @ 4:05 PM

 Lúc nhóc học lớp 6, được một cô giáo phát hiện là nhóc rất có khiếu vẽ ! Vấn đề này quả thật khó giải thích, đại đa số con nít thích vẽ loăng quăng, thích tô màu mè khắp mọi nơi ..., nhóc ngoài thích vẽ, còn rất thích đọc, khả năng đọc của nhóc từ nhỏ đã trên ba cấp so với những học sinh cùng lớp . Điều đó cũng chẳng có gì là ngạc nhiên, mình luôn nghĩ, chữ nghĩa rất quan trọng, chỉ cần đọc, hiểu đó là một bước thành công rồi, mình lại thích sách, thế là quanh nhóc luôn có rất nhiều sách ...Nhóc lại còn tuổi rất nhỏ, tương lai lại là một chuyện rất khác ...Nên bà giáo bảo nhóc có khiếu vẽ thì thôi cứ cho là nhóc có khiếu vẽ ...Lúc ấy nhóc bị thả vào lớp học nhảy, bà giáo đó qua tận lớp học nhảy xin cho bằng được để mang nhóc đến lớp vẽ, vì lý do mỗi lớp chỉ có thể có bấy nhiêu đó học sinh, bà giáo không có quyền thêm tên nhóc vào lớp của chính mình, nên đã điện thoại cho mình và giải thích rằng nhóc có khiếu vẽ, bà muốn nhóc được đào tạo đúng cách hơn, để nhóc có căn bản vâng vâng và vâng vâng, vấn đề là vì không thể thêm học sinh vào lớp được nữa, nên nhóc dù ở lớp vẽ, nhưng điểm vẫn là lớp dạy nhảy ... Mình suy đi nghĩ lại thấy cũng chẳng phải vấn đề gì lớn, hỏi nhóc thích gì, nhóc bảo chỉ thích vẽ, không thích lớp dạy nhảy, thế thì mình nói với cô giáo là chuyện điểm lớp không quan trọng, miễn nhóc thích thì đối với mình ok hết ...


Sang năm lớp 7 , khi họp phụ huynh, bà giáo lại nói với mình là bà phải luôn nhắc nhóc ghi danh lớp học vẽ ..v.v. ... Và thế rồi năm nào nhóc cũng học vẽ với bà, mãi đến hết cấp hai, bà cũng giới thiệu nhóc cho bà giáo ở trường cấp ba ... rồi năm tháng lại cứ trôi dần , trôi dần ...bây giờ thì nhóc đã lớp 11 .  Trong những năm tháng đó thì mình vẫn thấy nhóc cặm cụi vẽ ...mình không có một chút kiến thức về hội họa hay mỹ thuật, mình chỉ biết phán đoán đẹp với không đẹp dựa theo sở thích cá nhân, còn hỏi vì sao , mình không biết . Thậm chí cả những gam màu nóng lạnh vv.v. với mình cũng hoàn toàn vô nghĩa . Mình mù tịt về nó , và dù có mở bao nhiêu quyển sách đọc, nghệ thuật hình như không hòa vào được trong máu huyết của mình .


Và bây giờ, sang năm nhóc sẽ học lớp 12, vấn đề là nhóc phải chọn lựa tương lai thế nào, quyết định học đại học nào ...vv. mình hỏi thì nhóc lại đưa ra ba quyết định, vẽ, viết, và hoá học


Trời ạ, mình hỏi nhóc, viết và vẽ thì mình biết lý do, còn khi không lại có hoá học vào trong này, hoá học như một bộ môn trừu tượng ấy ...mình hỏi nhóc có định trở thành nhà pha chế chất độc, hay thuốc gì gì đó chăng mà đòi học hoá học ...nhóc chỉ cười bảo tự dưng thích thôi ...


Mình lại hỏi, nhưng điểm của bộ môn ấy nhóc tệ lắm mà ..có giỏi đâu mà đòi học ..


Nhóc lại biện giải trăm lý do ..., mình chỉ nghe thôi nhưng chẳng hiểu phải làm gì với những lý do lằng nhằng ấy ...


Cuối cùng, để cho nhóc đưa ra quyết định, mình phải láy xe hơn ba tiếng sang tận trường đại học ở thành phố kế bên, trường ấy là chuyên về nghệ thuật, vẽ, chụp ảnh, v.v.v. Và toàn bộ 4 năm học, họ chỉ chú tâm vào nghệ thuật, những môn như toán lý hoá đều không có trong chương trình . Dĩ nhiên mọi thứ bao giờ cũng có hai mặt ....Mình chẳng thể quyết định tương lai cho nhóc được, nên đành phải mang nhóc đến để xem nhóc quyết định thế nào ..


Sau 1 tiếng trò chuyện với người ở đó, quanh co qua lại mấy lần, nhóc khoe mấy bản vẽ và ý tưởng về những nhân vật mà nhóc tự tạo thì người tiếp chuyện và dẫn nhóc đi loanh quanh ấy có phần thích thú, bà ấy cũng nhiệt tâm chỉ ra những yếu điểm trong các bản vẽ của nhóc, đồng thời gợi ý thêm vài thứ nhóc nên làm để có thể đi sâu hơn với nghành học này ...


Sau buổi trò chuyện và thăm quan đó, nhóc nói với mình là quyết định học trường đó ...Mình chỉ cười ...


Dù sao cũng còn một năm nữa ...để xem nhóc có đổi ý không ..!


Nhóc thật sự không hiểu rằng mình chẳng có một ý nguyện gì với nhóc cả, thành công hay thành công cái gì cũng có hai mặt , cuộc sống này luôn là thế, bất luận bạn là ai, thì vất vã, phiền muộn luôn không hề khép cửa lại .....Và  mỗi lần gặp một ai đó, sau khi nhóc chào hỏi họ, giới thiệu bản thân rồi xoay 1 vòng quanh mình và nói :


- Đây là mẹ của cháu !


Sau câu nói ấy, nhóc cười rất hãnh diện, dường như cảm thấy chưa đủ, nhóc lại nói :


- Mẹ cháu rất giỏi ...


Mình luôn cười ngất và hỏi :


- Mẹ giỏi gì thế ...


Nhóc liệt kê ra toàn những thứ trên trời dưới đất ..mình đành quay sang người đối diện và nói :


- Trong mắt trẻ con, mẹ của chúng luôn là tuyệt vời ..Đúng không ?


Chủ Nhật, 10 tháng 3, 2024

2024.03.10 @2:30 PM



 Thời trẻ, mỗi khi nhịp tim bị loạn, mình nghĩ ...đó là duyên, và ngày tháng tiếp theo điều bị nó chi phối ...!


Bây giờ, mỗi khi nhịp tim bị loạn, mình tự cười và nói với bản thân ..."rảnh quá nhỉ ..."


Vâng, cuộc sống bề bộn, do hậu quả của thời trẻ thiếu suy nghĩ mà ra ...nên tàn cuộc mình đành vật vã thu xếp ...! Xem ra mình vẫn còn may mắn hơn khối người ngoài kia, ít ra tàn cuộc vẫn còn xoay xở được ....Có người vẫn không thoát ra , có người chìm mãi trong giấc mộng của chính mình mà không tài nào thoát ra được  ...! Không biết mình thế nào, nhưng vẫn là bị rắn cắn một lần, sợ luôn cả sợi dây thừng ấy ...!


Nhưng cũng không phải là mình không bị rối loạn, một giọng hát, một ánh nhìn , một hồi ức ...tất cả vẫn thường xuyên rảnh rỗi quấy nhiễu mình ...Những lúc ấy , mình chỉ biết tự cười bản thân ...!


Cũng may công việc xung quanh luôn chiếm lấy hết thời gian của mình ...nên cả một ký ức cũng hình như đã bị mình quên lãng . Chợt có một người lướt ngang, quăng cho mình một câu chào ...! Nhịp tim của mình bất giác chạy nhanh hơn một nhịp ....


Ừ thì chỉ một nhịp duy nhất thôi, rồi  mọi thứ cũng trở lại bình thường ..như mặt hồ thu ...vô tình gợn sóng .., và rồi mọi thứ sẽ trình tự đi vào quên lãng ..!


Cảm ơn một câu chào của người lạ ..!


Cảm ơn một giọng âm tuyệt vời ..mà mỗi khi đối diện, mình không tài nào thoát ra được với ký ức của mình ...!


Mỗi ngày trong hành trình cuộc đời của người luôn chẳng có mình ....thế nhưng một giây phút nào đó trong cuộc đời của mình ..người luôn hiện diện ...! Nhịp tim của mình vẫn chạy loạn khi vô tình giọng âm ấy cất lên ...!

 

Thứ Bảy, 2 tháng 3, 2024

2024.03.02 @ 5:54 PM

 Muốn hỏi rằng ở tận nơi xa ấy người đang làm gì ..? Bình yên chăng ? Hạnh phúc chăng ? Ta vẫn tháng ngày thầm lặng ..., nơi ta ở bình yên quá ..! Nỗi lòng của ta hình như cũng hoá đá với tháng năm ...! Bây giờ cả một lời thương nhớ cũng không viết ra được, cả một câu tương tư cũng không tỏ được với đêm ...Đến nỗi ta cũng không còn nhàn rỗi đọc lại những vần thơ ngớ ngẩn của mình ...! Mưa rơi không làm cho ta thương nhớ, gió lạnh không khiến ta  run rẫy như thuở nào ...! Từng giây, từng phút, ta cứ bị cuốn  vào công việc, hết việc này đến việc khác ...Đến khi ta có một chút thời gian rỗi thì trí đã mệt, lực đã tàn ... thế là vùi một giấc ngủ thật sâu . Khi ngủ tròn giấc, thì lại bắt đầu chúi vào công việc ...


Thỉnh thoảng, ta tự hỏi ..bây giờ người đang làm gì ? Vì sao ta không thấy những vần thơ của người nữa ..? Vì sao người cũng im lặng ..hay cũng giống như ta ..., niềm thương nhớ ấy ..theo thời gian đã hoá đá rồi chẳng ? Cũng có thể lắm ....Ta từng nghĩ cứ rời xa nơi ấy, cứ đừng xuất hiện ở nơi đó nữa ...nỗi nhớ có lẽ sẽ tan biến theo thời gian ......Đã bao năm rồi nhỉ ...từ tận năm 2005 thì phải ...Hình như khi tâm trí đã thích một điều gì, đã ưng ý một điều gì ..thì dù thế nào đi nữa, dù thời gian ngang dọc thế nào, dù hoàn cảnh ra sao ...thì trong tận tâm khảm ..vẫn là có một chút hoài niệm , hình như không tan đi được ....! 


Tình cảm của con người thường phai nhạt theo thời gian ..nhưng nỗi nhớ chỉ cần không trao đổi, không chạm vào ..thì nó vẫn vĩnh viễn ở mãi trong một góc khuất của tâm hồn ..., để bao mùa thu đến thu đi ...nó vẫn âm ỉ nơi đó ... ! Đến nỗi có lúc ta không hiểu, vì sao mình lại chỉ thích lặng thầm như thế ...chỉ cần không chạm vào nỗi nhớ ...! nỗi nhớ sẽ chẳng bao giờ tan ...! Để những lúc như lúc này, chỉ cần ta lật lại ký ức ..nhịp tim bỗng dưng trở dậy ..nỗi nhớ chợt nhiên hiện về ...! 


Nhưng rồi ...ta cũng đành cất lại ...! Trí ta lại trở về hiện thực  .....


Không biết nếu một ngày, người biến mất trên thế gian này ...nỗi nhớ của ta sẽ phải làm sao đây ? ....


Ta thật sự muốn biết, kiếp này của chúng ta là duyên hay là nghiệp ?


Nếu là duyên vì sao không hề tương hội ...


Nếu là nghiệp vì sao vương vấn mãi thế này ...?





Chủ Nhật, 11 tháng 2, 2024

trần duyên




trần duyên

anh có về lại thăm vùng cát trắng

đêm trăng thanh có nhớ chuyện ngày xưa ?

ta như đã hoá thành sương khói mỏng

trăm năm trôi vô định giữa đời thừa


đêm ta thức, trăng nằm yên trên vách

gió ngoài hiên mang nỗi nhớ xa xăm

ta có lúc ngờ mình quên ký ức

tiếng thở của đêm nỗi nhớ âm trầm


ta vẫn sống giữa đời thừa cơm áo

nét son phai, thương nhớ vẫn chưa phai

anh có lẽ quên đường về dĩ vãng

nơi vô tình ta đã tự chuốc say


đêm vô vọng, ta tìm quên  ký ức

anh bình yên ..? ta chẳng phút bình yên

bao nỗi nhớ vô tình rơi cùng gió

nhịp tim ta nghiêng ngã với trần duyên


2024.02.09

diên vỹ


Chủ Nhật, 4 tháng 2, 2024

2024.02.24 @ 12:28 PM

 Thứ hai và thứ ba này nhóc Jimmy nghỉ phép ... Trước khi ra về nhóc cầm một sắp giấy nói với mình :


- V sẽ giúp Deshea thứ hai và ba chứ ..?


Mình cười cười bảo :


- Mắc gì phải giúp ?


- Vì tôi sẽ nghỉ phép, tôi lo là Deshea sẽ không làm kịp ?


Mình lại bật cười :


- Lo thế vậy đừng nghỉ ...!


Nhóc liếc mình thật dài, và có vẻ dỗi ...


Sao trên đời này lại có những con người như thế nhỉ ...Quá lề mề, quá không quyết đoán, quá lo chuyện vớ vẩn ...!


Mình thì chẳng bao giờ thể hiện lòng tốt cho ai cả ...bởi vì thấy được thì làm, cần thì làm, bị ép thì làm ..không thoát được thì làm, hoặc biết trước sẽ bị đày đọa , thì làm ...đơn giản là thế ..chẳng thích những câu sáo rỗng hay những từ ngữ đại diện cho lòng tốt ...Bởi tất cả cũng chung quy vì hết cách nên phải làm thế ...! Nếu có sự lựa chọn, ai lại rảnh làm mấy việc không liên quan nhỉ ...!


Nhóc Jimmy luôn luôn không thích cách mình suy nghĩ ...nhóc bảo mình là người ngoài hành tinh, nên không có trái tim nhân ái ...! 


Mình đang chăm chú làm việc, nghe tiếng thở dài thường thược của nhóc Deshea và câu cảm khái của nhóc :


- Ôi, hôm nay mới thứ hai thôi !


Mình quay sang cười nhóc ...Nhóc hiểu ý ...:


- Tôi biết, tôi biết ....!


Nhóc luôn biết triết lý của mình là thế này :


- Than thở thì ở nhà, ai ép phải đi làm, không thích làm chổ này thì nghỉ đi làm chổ khác, không thích ở lại thì ngoài kia là cánh cửa, có phải học sinh mẫu giáo đâu mà mong mỏi có người đến đón về ...!


Bây giờ mình càng không nói nhiều, chỉ là cười ngất hoặc xì một tiếng là nhóc hiểu mình muốn nói gì ...!


Cũng may có mấy nhóc, để mình biết ...mình còn hiện diện trong cõi trời đất này, nếu không mình đúng là khói bụi hư không thật sự đấy ...!


2024.02.04 @ 12: 06 PM

 Giọng hát ấy ...thật quá tuyệt vời ...!


Khi nghe một giọng hát hợp với thính giác của mình, thiên hạ nghĩ gì ? mong gì ..?


Những lúc trời mưa rả rích, đang láy xe, nhìn lên bầu trời u ám ...không hiểu sao mình lại có một cảm giác thanh thản ...! Thế là lại vào youtube, bật giọng hát ấy lên ...!


Người ta nghe nhạc để tìm quên , để giải sầu, để đồng cảm ...


Còn mình nghe nhạc tại vì ..trời mưa, vì thích giọng ca ....


Đơn giản đến nỗi mình không hiểu vì sao mình phải nghe nhạc ...!


Mình không có một nỗi sầu như thiên hạ, càng không có một nỗi lo hay bất an ....


Cũng chẳng cần một lời an ủi đến cùng người lạ , vì mình biết ...mọi thứ rất mong manh, mọi khó khăn điều do bản thân nghĩ là nó khó, nên nó khó ...chứ nếu ngủ một giấc sâu, khi tỉnh giấc, đối diện với mọi việc ...chỉ cần nhìn nó trôi theo thời gian thôi ...đơn giản là vậy ...


Sinh ra không phải thừa hưởng một gia tài kết sù, thì phải nhọc công đi làm thôi ..Kém trí, không đủ năng lực, thì làm việc bằng sức ...Một việc không đủ sống thì làm hai việc ...


Suy nghĩ của mình đơn giản đến vậy, nên mội thứ đến với mình cũng rất đơn giản ...


Vậy mà mỗi khi trời mưa, hay lúc láy xe vào đêm mà trên nền trời đâu đó có một ánh trăng rất mờ chiếu xuống ....thế là lại thèm được nghe giọng hát ấy ...!


Ca từ rất ư đơn giản, bình thường, nhưng lại xoáy vào đêm, xoáy vào khoảnh trời ảm đạm ấy ....và quả thật, nhịp tim của mình có phần treo ngược ...


Để rồi khi kết thúc một bài hát ..mình lại tự cười thầm ...đúng là vớ vẩn ...!


Nhưng những điều vớ vẩn ấy, lại được mình lập đi lập lại đến vạn lần ..., vẫn là nhịp tim treo ngược tận đâu ...vẫn là khoảnh khắc của nhớ mong trỗi dậy ....


Có thể do bản thân mình hay chôn vùi nỗi nhớ vào quá khứ , nên vô tình giọng hát ấy đánh thức nó dậy ...để thử xem mình có nghiêng theo không ?


Đúng là không nghiêng theo được .....nhưng vẫn thích cái cảm giác bị treo ngược ấy ...!


Cảm ơn giọng hát tuyệt vời ...


Cảm ơn vần trăng mờ nhạt


Cảm ơn những giọt mưa u ám ...!


Nếu không mình đã quên mất, có một thời nỗi nhớ ấy khiến mình ngây dại đến dường nào ...!


Ta nhớ gió, không vì gió mang đến cho ta một cảm giác bình an ..mà là những bất ổn đã trôi ngang 


Ta nhớ mưa, không vì sự mát lành của nó, mà vì một góc tối của linh hồn ta từng ướt đẫm ...


Trăng cứ đến rồi trăng lại đi .., như dòng đời nghiêng ngã theo thời gian ....! 


Sự hiện diện của ta trong trời đất này vô hình đến nỗi trăng không hề biết được ....!


Và nỗi nhớ sâu thẩm trong lòng ta đến từ sương khói, cũng sẽ hoá thành sương khói tan đi ...!

2024.02.04 @ 11:35 AM

 Bây giờ mình mới hiểu, nhìn sâu vào mắt một người ..để rồi cười cười bỏ đi là ý nghĩa gì ...!


Ôi tuổi trẻ khờ dại của mình , đã trôi qua không biết có bao nhiêu phút ngớ ngẩn, vụn về và có phần ngu muội ấy ...!


Một nhịp tim thổn thức thì đã sao ?


Vậy mà một nhịp tim bị lỗi ấy của thời trẻ đã xoay chuyển vận mệnh của mình đó ...!


Một quyết định do con tim đã đẩy mình vào vạn kiếp bất phục ...! 


Có khi lại huỹ tất cả những suy tính cho tương lại và đạp đổ tất cả những gì mình đã xây dựng cho bản thân ...!


Một nhịp tim lỗi ấy thôi ....đúng là phá vỡ mọi thứ ....!


Bây giờ mỗi khi bắt gặp một ánh mắt của người lạ, hay vô ý lắng nghe một nhịp tim của bản thân mình lại chỉ biết cười khổ ....để rồi xoay người tiếp tục những việc cần làm cho thực tại ....!


Mình chuẩn bị về, nên mặc áo khoát vào ..,bên ngoài vào đêm, trời vẫn còn khá lạnh,  nhóc kế bên có lẽ chờ xe đến rước, nên rảnh rỗi đã nói vài câu với mình ...! nhóc hỏi:


-  Bạn hiện kết hôn chứ ?


Mình cười lớn bảo không .


Nhóc hỏi tại sao ?


- Mình bảo .."hôn nhân " rất tốn tiền ..và sức lực, nhưng không có mấy người đủ may mắn và kiên nhẫn để có và giữ được nó ...Tôi thuộc dạng người kém may mắn và rất ư thiếu kiên nhẫn ...!


Nhóc bật cười thật lớn ...! 


Mình cũng cười với nhóc rồi xoay người bỏ đi .., vẫn không quên chúc nhóc ngủ ngon ...!


Bước ra ngoài với từng cơn gió lạnh thổi hắt vào mặt ...Gió có lạnh đến bao nhiêu thì đôi phút nữa mình đến xe, mở máy sưởi lên, tất cả sẽ qua ...Còn những thứ sai lầm đã qua, dù là quá khứ, nó vẫn là một ám ảnh, một nỗi sợ vô hình ...! Đến nỗi  mỗi khi bắt gặp một ánh mắt si dại, một lời nói ngọt ngào là mình cũng rùn mình hoảng sợ , người ta ví tình yêu là lẽ sống ...mình lại thấy nó là một thứ bệnh dịch ...mà mình không có thuốc kháng sinh ..nên cứ vì nó mà vật vã ....! 


Kiếp người sẽ qua rất nhanh ...! Chỉ tội cho nỗi nhớ của mình đã hoá thành dĩ vãng ...! Trăm năm sau ...nỗi nhớ còn lay nổi mình không ?


2024.02.04 @ 11:11 AM

 Xưa, mong thời gian qua nhanh để có thể thế này, có thể thế nọ .

Nay, mong thời gian đừng trôi nữa, để có thể làm xong hàng tá việc cần làm cho một ngày, một tuần, một tháng ...và thậm chí cả một năm .

Ở chổ làm, vừa đến nơi đã 8 giờ, xoay hai vòng, lại tới 10 giờ, xoay thêm hai vòng nữa lại quá 2 giờ chiều, chưa kịp xong chuyện gì, đã tan giờ làm .

Tan giờ làm xong, khoảng 4 giờ 30 chiều, xoay qua một vòng chưa edit được nổi một audio truyện, thì đã 6 giờ chiều, cần phải nhanh chân đến chổ làm thứ hai, mới chào hỏi mọi người đôi câu, hít một hơi thở thật sâu, thì đã 10 giờ đêm . Dạo này ít việc nên thường về khoảng 10 hoặc 10 giờ 30, ai cũng thích về sớm nên lại có vài công việc cần một vài người ở lại, dĩ nhiên sẳn láy xe xa xôi, sẳn cũng đã đến nơi, nên mình thường nán lại thêm 30 phút hoặc một tiếng để làm cho xong vài việc ...rồi thoáng một cái về nhà có khi 12 giờ 30 đêm hoặc 1 giờ 30 tùy theo mình ở lại chổ làm bao lâu ....vừa đặt lưng một xíu đã là 6 giờ sáng, mọi thứ lại trở lại ban đầu ..thời gian lại trôi vùn vụt ...


Đây là chỉ những việt vụn vặt của kiếp người ..chưa có chuyện gì là đáng nói mà thời gian đã đi nhanh đến thế ...! Đôi lúc nghĩ, không biết mình vùn vụt lao theo thời gian vì mục đích gì ...hay chỉ để sinh tồn thôi sao ?


Ừ thì đành vậy, cứ coi như là để sinh tồn đi ...!


Cũng may là còn có mấy quyển truyện để đọc, để hiểu, để ngẫm ...nếu không cuộc sống này đúng là vô vị đến khôn lường ...!


Mỗi khi đọc xong một quyển sách, mình mang ơn tác giả đến vô cùng ....sao họ có thể viết ra được những ý tưởng đó ...? Đến tận bây giờ dư âm của quyển " Tào Tháo - Thánh nhân đê tiện " của Vương Hiểu Lỗi vẫn còn chi chít trong phần tâm trí của mình, hình như không thoát ra được sự ngưỡng mộ ....đến nỗi mình đã không thoát khỏi sự so sánh giữa Vương Hiểu Lỗi và Hàn Xuyên Tử trong quyển " chiến quốc tung hoành - thế cục Quỷ Cốc Tử ..." 


Tuy nói thế, nhưng có sách đọc đã là một niềm hạnh phúc .....Mình không có trí nhớ sâu , nhất là về những sự kiện lịch sử hoặc thời đại v.v.. ...nhưng lại thích đọc ...mình quá đam mê thời tam quốc, muốn nhớ từng chi tiếc liên quan đến Tào Tháo, vì thế mà mình đọc thành audio để có cơ hội nghe đi nghe lại ....nghe truyện mình thích do chính mình đọc đúng là một sự thú vị ...., nhưng cái " thú vị " này quá mất thời gian của mình ....đôi lúc sau khi cố gắng edit một audio truyện xong, mình luôn tự hỏi ...trời ạ ..! mình có phải quá phí công phí sức không ? dần dần có thêm vài bạn cũng nghe và đợi từng chương truyện được đăng với khoảng thời gian chờ đợi khá dài vì mình không có đủ thời gian ...thế là cũng thấy vui vui ..nhưng câu hỏi ấy lại luôn hiện diện ..." trời ạ ...! mình có phải thật sự đã quá phí thời gian rồi không ?


Mình vẫn chưa có câu trả lời cho bản thân ..., đọc truyện mình rất thích, edit truyện quá buồn ngủ, hy vọng mình đọc lâu dần sẽ trôi chảy và không cần mất thời gian nhiều để edit , bằng chứng là ngày xưa đến 5 tiếng mình mới xong một chương, bây giờ ba tiếng đã được ...coi như khá tiến bộ nhé ...! Hy vọng càng ngày sẽ đọc chuẩn và nhanh hơn ...để mình không phải tự hỏi bản thân câu hỏi ấy nữa ...nếu có thể trong vòng hai tiếng xong một chương truyện vừa đọc, vừa edit ..thì là tuyệt nhất ...! Đây là mục tiêu cho năm 2024 của mình nhé ! Bản thân ơi ...! Nào cố lên ...! (cho những chuyện vặt vãnh nhất của kiếp người phù du này nhé )



 


Thứ Bảy, 27 tháng 1, 2024

2024.01.27 @ 12:44 PM

 Vì chuyển qua việc làm mới, nên ngày nào mình cũng cậm cụi làm việc, thật ra làm việc thì ít , mà mình viết chú thích, tìm hiểu và tạo ra những cái macro trong exel để khi cần thì mình làm nhanh hơn . Excel rất tuyệt vời, mình chỉ biết căn bản thôi mà đã có thể tung hoành ngang dọc rồi, huống hồ những nhân vật kỳ cựu ở ngoài kia .... Mình cực kỳ thích excel, nhất là trong công việc của mình, nó đúng là rất hữu dụng ..thế mà mình rất bất ngờ, cả hãng hình như không ai biết excel cả ...Mỗi lần mấy nhóc ấy la toán lên điều gì đó, mình cười ngất . Ví dụ nhóc Shun bảo :


- V, hình như V làm sai rồi đấy, muốn tạo ra table, đâu phải làm thế ...


Mình cười cười hỏi :


- Shun làm sao ?


Cô ấy bắt đầu thao tác ....xong mình cười :


- Shun có biết excel rất đa dạng không, cùng một mệnh lệnh nhưng có trăm cách để thao tác, thích cách nào thì làm cách đó ..mắc gì hỏi nhiều  nào ...?


Shun liếc mình một cái rất dài, mình cười ngất bỏ đi ...


Hôm qua sau khi đi ăn trở vào, Shun và Christ la toáng lên :


- V đi đâu thế , tìm mãi không gặp, làm ơn giúp tụi mình làm sao làm cái powerpoin này đi 


Mình cười bảo :


- Tôi chỉ biết excel thôi, còn powerpoint thì không ..?


Christ lại quả quyết rằng mình biết ,sau khi nghe Shun và Christ giải thích điều họ muốn làm, mình cười bảo :


- Google thôi !


Mình không hiểu, đây là thời đại nào chứ, không biết gì thì cứ hỏi chị Google, thông tin trên đó đầy vẫy, muốn gì được đó ấy mà ....Vậy mà Shun và Christ vẫn không tin , cuối cùng mình tìm ra được và làm y như hướng dẫn trên Google . xong mình phán một câu :


- Thấy không , có gì khó với google chứ ...!


Nói xong mình quay đi ...mặc Shun và Christ liếc mình mấy cái dài ...!


Vì mình chuyển qua công việc mới, nên chị Boss phảI tìm thêm hai đứa khác để thay mình, đồng thời chuyển hết những chuyện mình thường làm hằng ngày cho hai nhóc Jimmy và Deshea . Mình đang ngồi châm chú làm việc thì chị boss email la hai nhóc vì sao để mình làm inventory mà hai nhóc ấy không chịu tự làm ...


Mình quay sang nhìn hai nhóc, hai nhóc bảo :


- V làm ơn, đừng làm gì hết, cái gì V làm hai đứa tôi cũng bị la đấy ...


Mình cười cười, chưa xong thì nhóc Deshae cười ngặt ngẻo nói với Jimmy :


- Jimmy có thấy tin nhắn của Boss T không ?


Jimmy la toán lên, có vẻ rất bực mình ...


Nhóc Nico lại chạy vào nói :


- Đơn hàng này Boss T bảo cần đi ngay , Jimmy có giấy tờ cho nó chưa ..?


Nhóc Jimmy dạo này rất khó chịu, nên quay sang lại la toán lên :


- Chưa ai gởi email bảo nó là cần đi, tôi làm sao biết 


Nhóc Nico lại nói :


- Boss T bảo gấp là gấp 


Boss T là chú ruột của Jimmy , thường ngày đày đoạ mình kinh lắm, nên mình chỉ ngồi đó cười khúc khích bảo nhỏ với nhóc Deshea


- Hai đứa chết rồi, Boss T sẽ giết hai đứa từ từ đấy, tôi thì thoát nạn rồi, cuối tuần phải đi nhà thờ tạ lễ ạ ...!


Nhóc Deshea lại liếc mình mấy cái ...! 


2024.01.27 @ 12:10 PM

 Dạo trước, có một người hay đăng mấy đoạn nhạc loanh quanh ..., mình cũng hay thích chạy theo để nghe , để rồi từ người ấy mình tìm ra giọng hát của Huỳnh Phúc . Em ấy còn khá trẻ, đọc qua tiểu sử thiên hạ viết trên mạng, mình có xíu ấn tượng, thế là cứ nghe HP hát . Đúng là giọng hát hợp với tai mình lắm . Từ đó, mình không nghe nhạc của ai hát nữa, vì thấy hình như giọng ca nào cũng chẳng nghe được . Mình rất thích bài hát " điều tự nhiên " của Lâm Chấn Khang, thế nhưng chỉ bài đó thôi, nghe những bài khác của ca sĩ ấy thì lại không thích lắm ...Còn với giọng hát của HP thì khác hẳn, hầu như chỉ cần nhóc ấy  hát, thì tự nhiên bài hát lại rất hay .


Mình cũng có thử join vào những lúc nhóc ấy Live ...thấy cũng khá dễ thương ...! Nhưng cuộc sống quá bề bộn, nơi những nhóc trẻ ra vào đúng là không hợp với mình ...., vì mình chẳng bao giờ có thời gian để làm gì cả . 


Hai hôm trước HP lại cover bài " mối tình không tên " ..., thiên hạ nghĩ đó là mối tình thứ ba ..., đại khái của tiểu tam, của con giáp thứ 13, mình đọc  rồi chỉ biết mĩm cười ...đúng là ....chẳng sai, nhưng đôi lúc chẳng cần là người thứ ba ...chẳng hạng như mình ....Bản thân mình rất ngán tình yêu, nhưng trong tim lại lúc nào cũng vương víu một thứ gì đó, lâu ngày tự nhiên hoá thành nỗi nhớ ....! Nhưng tuyệt nhiên mình không thích có quan hệ tình cảm, vì những thứ rất vặt vãnh, rất trẻ con ...mình không thích  ...! Lại rất phiền phức, mình chỉ thích một mình thôi ..., một mình làm gì cũng khó, nhưng một mình thì có rất nhiều không gian, có rất nhiều tự do ..chẳng những thế lại không lo lắng là có làm phiền lòng ai đó không, có khiến họ không vui không ...v.v.....


Tình cảm là một thứ vô hình nhưng rất phức tạp ...suy nghĩ chênh lệch một xíu,vụng về một xíu ...mọi thứ đang tốt đẹp cũng hoá thành bão táp .


Nhưng thật sự khó hiểu làm sao ..., nếu mình đã không thích chuyện yêu đương, cớ sao lại nghe nhung nhớ đến lạ lùng ...! Nhưng rốt cuộc mình nhớ gì, mong gì, chờ đợi gì ...?


Một người yêu thương mình hay sao ? ...Cái này mình không cần ...! Bởi vì ngoài bản thân của chúng ta, ai lại có thể yêu thương mình đến vô điều kiện ..Ngay cả bản thân mình cũng chẳng làm được điều đó ...!


Một người bạn sao ?? - Điều này mình càng không cần ...! Mình hỏi nhóc Deshae ...


- Vì sao nhóc lại muốn có một người yêu đến vậy ..!


Nhóc lắt đầu bảo không biết, nhưng đôi lúc thấy cô đơn, đôi lúc cần ai đó tâm sự ?


Mình ngạc nhiên hỏi :


- Có tâm sự gì mà cần người khác nghe chứ ?


Nhóc bảo những chuyện riêng tư, những nỗi lòng ấy mà ..Mình lại nói :


- Thế thì nói chuyện với AI , có vẻ vui hơn . Lòng người phức tạp, không dễ tìm ra được ai đó đến với mình mà không toan tính ...Sao nhóc lại mong đợi điều đó ở con người nhỉ ?


Nghe mình hỏi, nhóc chỉ biết cười buồn, nhóc cũng kịch liệt chống đối mình, bảo là mình quá ư có ác cảm với con người mình giải thích :


- Không phải là ác cảm, mà đó là sự thật, ngay cả bản thân mình cũng thế ấy ..ví dụ ...ai rảnh rang để đi với nhóc nếu không phải vì muốn lấy lòng nhóc, xong vì sao phải lấy lòng nhóc, vì ở nhóc có một cái gì đó kích thích sự tò mò, sự ngớ ngẩn, hoặc gì gì đó của họ ....Nhưng khi tất cả đều vô nghĩa, nhóc nghĩ ai thèm trò chuyện với nhóc chứ .....!


Mình nói một hơi một hồi, nhóc lại gật đầu đồng ý, rồi trách mình ...


-Nói chuyện với  V một hồi , cảm thấy mội thứ đúng là vô nghĩa quá ..


Mình hoảng hồn nói :


- Nhóc đừng bi quan thế, như tôi  nè, tôi không thích cái gì, những cái gì tôi cũng không ghét ...! Tôi thiết tha với mọi thứ, mọi người , mọi việc ...Nhóc thấy tôi lúc nào cũng chân thành và hăng say lắm không ??


Nghe mình biện giải một hồi, nhóc lại cũng gật gù bảo đúng, nhưng lại phán một câu :


- V không phải thuộc tộc người trên trái đất này ...nên không tính ...


Trời ạ ..! 



2024.01.27 @ 11:40 AM

 Mình đã rất quen với dậy sớm mỗi ngày, trong tuần có bốn ngày là mình làm thêm công việc ở Amazon, nên có khi về đến nhà hơn 1 giờ sáng . Dù thế, mình vẫn có thói quen dậy 6 giờ sáng, dù không phải đi làm ở hãng mỗi ngày . Buổi sáng chỉ cần vén khung cửa sổ lên, nhìn mưa, nhìn nắng ...nhìn cái gì cũng được, chỉ cần khung cửa sổ ấy được vén lên và một tách cà phê trên tay, luôn là cảm giác bình yên đến lạ . 


Mình lại có nhiều lý lẽ cho riêng bản thân, nên thiên hạ thường hay nói mình không là người thuộc về trái đất này, bởi lẽ cái gì thiên hạ thích, cái gì thiên hạ hay làm, mình đều không thích, hoặc không làm . Ví dụ người ta thích bạn bè, thích gọi nhau qua điện thoại, thích hẹn hò, thích cùng nhau làm bất cứ điều gì đó ..., mình thì nghĩ, ngoài lúc làm việc để kiếm tiền, mình không thích làm gì cả, chỉ thích ở nhà làm những thứ vặt vãnh như đọc truyện, nghe nhạc, chơi game, và còn hàng tá thứ khác, kể cả chọc mấy đứa AI, xem nó có trả lời thông minh không cũng đủ khiến mình thấy đủ .


Có lần vô tình sau đó, đang lúc đi chợ với con gái, có một người đi ngang qua trò chuyện thế nào đó, mình không nhớ rỏ, nhưng có vẻ là mình nhặt dùm người ấy cái gì đó, rồi nói qua lại mấy câu, mình và người đó cười rộ lên . Lúc đó con gái mới hỏi mình :


- Hoá ra mẹ cũng biết nói chuyện đùa à ?


Mình cười ngất bảo :


- Con gái chưa chứng kiến miệng lưỡi của mẹ bao giờ sao ?


Nó lắt đầu bảo không hề, và theo suy nghĩ của nó, mẹ chỉ biết làm việc, chỉ biết bảo nó làm homework và còn hay la nó nếu nó không đi tắm hoặc dọn dẹp . Đúng là con nít .


Những lúc đi họp phụ huynh học sinh, mình và các thầy cô của nhóc hình như sao đó, lúc nào cũng có đủ thứ chuyện để nói huyên thuyên, lúc nhóc ở cấp hai thì không hiểu chuyện, nên nhóc không để ý, đến lúc nhóc học cấp ba rồi thì nhóc mới ngạc nhiên nói với mình :


- Hoá ra mẹ cũng biết trò chuyện sao ?


Mình lại cười ngất ..., bảo với nhóc là trò chuyện vì lịch sự thôi, nhưng nếu được chọn, mẹ chỉ thích đọc hoặc viết ....nói chuyện nhiều mỏi miệng . Nhóc nghe xong liết mình một cái thật dài ...


Những năm về trước nhóc quá nhỏ tuổi, nên mình không thể đi làm thêm, vì lo  là nhóc ở nhà một mình lỡ sơ xảy gì đó mình sẽ khổ tâm lắm ... May mắn là nhóc cũng khá ngoan , bây giờ gần 17 tuổi rồi, đúng là một thiếu nữ , lý do đó mà mình có thể đi làm thêm ..., có thêm thu nhập đúng là tuyệt vời hơn tất cả mọi thứ ...! 


Không biết nhóc thích mình bao nhiêu, nhưng hễ đi đâu cũng kéo mình lại giới thiệu với thiên hạ, bảo mẹ tôi là người châu á đấy, mẹ có thể làm mọi thứ ..v.v. ...Mình cười ngất với nhóc . Lúc trước mình có vài cái shop online vặt vãnh, nhóc lại khoe với cả thiên hạ là mẹ nhóc có cả một cái shop luôn ...Mình thường hay nói với nhóc ...con đúng là con nít, sao cái chi cũng phóng đại lên đến vậy ...


Có lần, mình đi ngang qua phòng nghe nhóc nói với bạn bè qua chát rằng :


- Mẹ rất tuyệt vời, chỉ lúc mẹ nổi nóng là kinh dị lắm  ...


Đúng là đám con nít .... ! Sau này nếu biết ra mình cũng bình thương như thiên hạ, chắc nhóc hối hận lắm đấy ..!


Chủ Nhật, 21 tháng 1, 2024

2024.01.20

 Năm nay tuyết rơi thật đẹp, lại rơi đúng vào ngày chủ nhật (2024.01.13) lúc 2 giờ chiều . Mình đã xem dự báo thời tiết nên hầu như đã đi chợ, mua mội thứ mình cần , xong chỉ đợi tuyết rơi thôi ! Đôi lúc dự báo cũng sai nên hơi có xíu hồi hộp . Nơi mình ở người dân khá tệ, đường xá và xe cộ không dành cho mùa đông , nên hễ tuyết rơi, đóng băng là tụi mình nghỉ trên dưới 1 tuần (dĩ nhiên phải có mấy inch tuyết và một lớp băng làm vốn mới bạo gan  nghỉ việc như thế ) . Tuyết năm nay rơi thật nhiều, thật dày (có chổ 6 inch, có chổ 10 inch ), lại không kèm gió bão mưa băng như năm rồi, nên đến thứ tứ (2024.01.17) là khoảng mấy ngày sau khi tuyết rơi , mình bước ra ngoài dọn tuyết trên xe để chuẩn bị đi làm , chạm đến tuyết hệt như cát, nó rời rạc và dễ thương đến độ mình mê tít ..., ( ui cái gì cũng mê, đây là lỗi hệ thống trong dây thần kinh của mình ...) . Nhưng cuối cùng mình vẫn quyết định nghỉ thêm một ngày nữa vì cảm thấy ngoài đường hơi vẫn còn trơn ..., mình thân một mình , nên chọn an toàn là cách duy nhất ! ....


Những ngày tuyết rơi, sau khi ăn tô phở, tay lại cầm ly cà phê nhăm nhi ..! Chà , đúng là cuộc sống, nếu biết bình yên và hạnh phúc chỉ đơn giản như thế, mắc gì mình phải ngược xuôi đeo đuổi .... Nhưng cái giá phải trả để có cảm giác này đúng là không nhỏ ...! May mắn là mình còn cảm ra được ...nếu không đúng là uổng cả một kiếp người ....! Thiên hạ đổi nửa đời người để có danh vọng và phú quý , còn mình mất cả  nửa đời người mới nhận ra rằng mọi thứ đơn giản đến không tưởng .....!


Những nỗi đau thấu tim, những mất mát đến không ngờ ...! Tấc cả đã nằm yên bất động ở thời dĩ vãng ....! Đôi lúc mình có một cảm giác hoảng sợ vì nếu lỡ ..... những thứ ấy tái hiện ...không biết mình sẽ phải như thế  nào nhỉ ...! 


Một ý nghĩ thoáng qua, để rồi mình bất giác mĩm cười ...!


Chổ làm của mình có một nhóc tính tình khá xấu trong mắt mọi người, ích kỷ, hám lợi, và thường hay khôn lỏi, nên ai cũng ngán cả ...Nhóc thường hay nói những câu châm chọc . Mình gọi nhóc là em ghẻ ...để biểu lộ sự không thích của mình ...cũng để cho nhóc biết là mình không thích nhóc ...., đó là một thứ trò đùa vô hình, mỗi khi mình không thích nhóc cái gì, mình hãy nhấn mạnh hai từ "em ghẻ " , lúc ấy nhóc thường hay lắt đầu bỏ đi ....Hôm thứ bảy, tụi mình phải đi làm bù vì cả tuần nghỉ ở nhà ...thế là nhóc lại châm chọc, mình chỉ cười ....và thốt hay từ " em ghẻ " , thật ra nhóc không biết rằng mình thật sự đã chẳng còn quan tâm đến câu từ nữa ....



Có người hỏi vì sao mình phải làm việc nhiều thế ..! Mình chỉ cười hỏi lại ...không làm việc nhiều, vậy làm gì ...? Mình không thông minh, ngoài làm việc mình không biết làm gì khác để nuôi bản thân ...!


Sau khi làm công việc chính, thường tan giờ làm là khoảng 4 giờ 30 chiều hoặc năm giờ, thứ hai và thứ ba mình phải đi làm thêm ở Amazon, nên mình lười láy xe về nhà . Khoảng thời gian đó, đường xá lúc nào cũng chật kín, từ hãng về nhà có khi hơn một tiếng , một vụ tai nạn, hai vụ tai nạn, rồi kẹt xe, hầu như ngày nào cũng lập đi lập lại ....nên mình ngồi lại phòng ăn của hãng vừa lấy máy laptop ra để chỉnh audio truyện, vừa nhâm nhi cà phê , và đợi đến 6 giờ thì mình láy xe lại Amazon, và ngủ khoảng 45 phút , giờ làm việc ở Amazon bắt đầu lúc 7:30 chiều, (vì mình dậy từ 6 giờ sáng, nên đến thời gian đó thì buồn ngủ vô cùng ...)


Ông Church thấy mình lúc nào cũng cậm cụi làm gì đó, ông hỏi  :


- Cô sinh ra để chỉ biết làm việc thôi sao ?


Mình cười, bảo :


- Đâu có, tôi đang chơi game mà ...!


Ông nhón người về phía mình, và ngó nghiêng một xíu rồi cười cười bỏ đi ..


Lúc chỉnh xong audio thì phải nghe lại, thời gian đó vừa nghe mình lại lôi điện thoại ra chơi game ...! Rãnh rang thế mà mấy người này cũng tò mò ....!


Có lần ông kêu mình lại và hỏi :


- Tôi biết hãng này rất tệ, sao hình như cô lại lúc nào cũng hăng say  và yêu đời thế ...công việc của cô tốt lắm à ..!


Mình gật đầu bảo :


- Đúng là tốt hơn mọi thứ trên đời !


Ông cười ngất bảo :


- Cô đừng có gạt tôi ..tôi nghe được, hiểu được ...Nhưng  mà này, chỉ cho tôi cách để lúc nào cũng có nhiều năng lượng như cô đi !


Mình cười  ngất ...bảo :


- Bí quyết của tôi là thế này, sáng sau khi thức dậy, việc đầu tiên tôi làm là nhìn thẳng vào gương và niệm một câu thần chú duy nhất ..!


Đôi mắt ông như sáng lên, và hỏi tôi :


- Cô niệm thần chú gì ...?


Ông biết rỏ lời của mình chỉ là những thứ gạt người, nhưng ông vẫn muốn nghe thử, mình nghiêm túc bảo :


- Câu thần chú là " Tôi yêu Synnex, Synnex là lẽ sống của tôi " 


Nói xong, ông phá lên cười ..., và quay  người đi, xong được vài bước ông xoay  người lại nói :


- Tôi sẽ bắt chước cô ..!


Còn tụi nhóc bên Amazon thì hỏi vì sao mình có năng lượng nhiều thế , còn hỏi mình uống loại thuốc gì, mình chỉ cười bảo chỉ uống cà phê thôi .


Ở Amazon, có một người không nói được, mình không biết là do bẩm sinh hay sao, mình lại không biết vì sao mình hay được làm chung với bà ấy lắm . Phải nói là bà ấy cực kỳ kỳ cục, không hiểu vì sao mỗi khi để một thùng hàng xuống bà thường cứ quăng lên đó rồi bỏ đi .., mình thường hay lại chỉnh lại cho ngay, bởi nếu các thùng hàng chất không ngay, sẽ rất khó mang ra , có thể nó sẽ ngã . Nhiệm vụ của mình là khi pallet đó đầy các thùng hàng đến một chiều cao  nhất định, thì mình chỉ việc in giấy dán lên và mang nó ra thôi, nhưng mình thường hay làm thêm vài thứ lặt vặt như xếp nó lại ngay ngắn, nên mình nhìn cách bà ấy làm việc mình chỉ biết lắt đầu ngao ngán, tự nhủ rằng lần sau nếu thấy bà ấy, mình sẽ tránh .....Nhưng rồi cứ theo ngày tháng, không biết làm sao , hễ mình xoay người qua, là luôn thấy bà ấy ...dần dần trở nên quen, và hình như bà ấy cũng không còn quăng hàng tứ lung tung nữa ...


Những lần mấy boss loa lên bảo đi nghỉ hoặc đi về, bà ấy thường hay hỏi mình là họ đang nói gì ..mình không biết diễn tả ngôn ngữ bằng tay của họ, nên mình lúc ban đầu hơi khó diễn tả, xong bà lấy tờ giấy , vừa ra dấu vừa viết, mình cũng viết lại ....hôm qua bà còn ra dấu với mình bảo là 6 phút nữa sẽ về  ...mình cười ...! Đến giờ boss bảo đi về, bà còn rối rít từ giả mình nữa ...Mình chỉ biết đưa 1 ngón tay cái lên, mìm cười và chào tạm biệt bà , nhìn theo dáng của bà ấy đi xa dần , đúng là có một cảm xúc khó tả ...(mình thường hay chọn ở lại thêm 30 phút hoặc nửa tiếng để làm thêm ..hơi lười đi ra một lúc với mọi người, lại làm thì được thêm tiền, đằng nào cũng lợi ) 


Đúng là có những mảnh đời cơ cực quá, và chỉ cần chịu khó một xíu, tự dưng họ trở  nên đáng yêu ....! Nhưng lúc đó mình chợt có một cảm giác thương cảm lạ lùng ..., vì sao họ vất vả đến thế ...! Hoặc cũng có thể họ đang nghĩ ngược lại ..! 


2024.04.06 @ 7:55 PM

Bây giờ mình mới thấm thía một câu " làm con bất hiếu nhất là không có đủ tiền để lo cho cha mẹ khi về già .." haizzz ...nếu biết ...