Thứ Ba, 13 tháng 6, 2006




sáng....
ta mong lời anh thăm hỏi...
nhưng quang cảnh im lìm,
trời đất lặng thinh

trưa....
ta mong được cái nhìn
từ ánh mắt thương yêu và thông cảm
nhưng chỉ thấy một màu trời trắng xám
mưa hạ về, mà lòng ta chẳng được vui


chiều ...
nhìn áng mây trôi
ta đoán biết, anh sẽ chẳng lời thăm viếng

đêm ...
chiếc bóng trên tường ngóng chuyện
mà hồn ta ...
đã chẳng có nơi này ....

có lẽ là
anh sẽ chẳng biết - hay
lòng nhung nhớ của một kẻ khờ
khổ lắm...
thèm được một lời dù rất ngắn
mà hình như
mơ ước ấy không thành....!

ngày lại ngày....tưởng rất nhanh
nhưng ai biết trong lòng ta từng giờ, từng khắc
từng cái nhớ mong, từng cái đợi chờ dằn vặt
cả đêm về, giấc ngủ chẳng bình yên....!



 - diên vỹ -





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

2024.04.06 @ 7:55 PM

Bây giờ mình mới thấm thía một câu " làm con bất hiếu nhất là không có đủ tiền để lo cho cha mẹ khi về già .." haizzz ...nếu biết ...