Thứ Sáu, 9 tháng 6, 2006

thư tình cho xứ ảo - jun. 09, 2006




Anh biết không, loài người đặt ra rất nhiều định luật riêng - chung, một đất nước thì có những qui chế của nó, một thành phố, một xóm làng, rồi cả một gia đình cũng thế ....

Và rồi, hễ ai đi trệch ra ngoài vòng những qui chế, định luật đó thì ....con người bảo là sai ....

Ta không biết con tim anh và con tim của ta có phải là đang đi trệch ra ngoài những vòng qui luật của đời hay không ..ừ có lẽ có ...có lẽ lắm .......!


Cái lòng nhơ nhớ của ta đối với anh nếu đơn thuần thì có thể gọi ta một kẻ say thơ mà vô tình đọc được một bài thơ hay nên tấm tắc khen, và mường tượng những cái hay về người tác giả của bài thơ ấy ....

Cũng có thể, cái lòng nhơ nhớ đó như một kẻ yêu đất trời mà diễm phúc lạc bước đến vùng mây nước hữu tình, nên quyến luyến, nên không nở dời chân ...

Hay một cách khác, ta dễ xúc cảm, nên gặp những kẻ đồng tình đồng điệu thì lòng mến mộ, xa thì thấy nhớ, gần chợt thấy thương ....

Thế thì ta sai hở anh ?

Nếu ta sai, hoá ra những kẻ yêu đất trời, yêu mây nước cũng sai ...

Nếu ta sai, hoá ra những người yêu trăng thích gió ...cũng sai ....

Ôi định luật của con người ...đúng và sai , sai và đúng ...điên đảo, đảo điên ....

Giá như anh yêu cuộc sống của anh, và ta cũng như 1 bài thơ mà anh thích, hoặc một điệu nhạc anh say hay một cảnh trời trăng mây nước mà anh mộng ....thì có lẽ ...không có gì là sai cả ....phải không anh ...?

Nhớ anh, vâng! Bao giờ mà ta không nhớ ....! Nhưng cái nhớ đó nó không đến nổi cào cấu tâm tư và xé nát hồn ta ra muôn mảnh, nó như là ngọn gió nhè nhẹ, như là ánh trăng bàn bạc giữa biển đêm ....

Và hơn bao giờ hết, ta mong anh luôn vui, luôn hạnh phúc ......để có thể mãi mãi là một vần thơ hay, một ánh trăng đẹp ...của ta ...., được không hở anh? - diên vỹ -




 - diên vỹ -


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

2024.04.06 @ 7:55 PM

Bây giờ mình mới thấm thía một câu " làm con bất hiếu nhất là không có đủ tiền để lo cho cha mẹ khi về già .." haizzz ...nếu biết ...