Thứ Bảy, 10 tháng 6, 2006

thư tình cho xứ ảo - jun. 10, 2006




Anh biết không, nếu ta có thể hỏi anh những câu hỏi trong lòng ta, và nếu được anh trả lời thì chắc ta sẽ bớt đi phần nào trong cái nhớ âm ỉ ấy....


Nhưng ta biết, anh sẽ chẳng bao giờ trả lời ....


Ngày lại tắt rồi đó anh ....! Thế là cái nhớ của ta mặc sức tung hoành với bóng đêm ....Ừ, chỉ có đêm, đêm mới hiểu được ta nhớ anh đến mức độ nào ...


có bao giờ...anh biết nhớ ta không?
câu hỏi ấy trong ta hàng trăm lần lập lại
nhưng ta chỉ thấy
gió đùa mây, cây cỏ nghiêng sầu...

không biết rồi cái nhớ sẽ về đâu
chìm tận biển hay bay ra ngoài vũ trụ
giá như được một lần bên tai lời anh tự thú
"cũng nghìn giây,
nghìn phút ước mong ta ..."

ôi! nỗi nhớ ơi....sao chẳng chịu buông tha...?
và anh cứ...là một người rất lạ.....!
sao mình không yêu anh hở....
để nhân gian...thêm một chuyện tình....! 






- diên vỹ -


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

2024.04.06 @ 7:55 PM

Bây giờ mình mới thấm thía một câu " làm con bất hiếu nhất là không có đủ tiền để lo cho cha mẹ khi về già .." haizzz ...nếu biết ...