Thứ Hai, 14 tháng 8, 2006

Em hãy về cùng ta

 



về đâu


trăm năm đời có ngắn? 
người quên người được sao? 
bốn mùa đi rồi đến ...! 
riêng tình ta ....về đâu ?

 

august 14, 2006 
diên vỹ


Em hãy về cùng ta


Vàng thu mùa lá úa

Lìa cành về đất lành

Trời trong veo nỗi nhớ

Em rụng vào thơ anh


Quen em mùa trổ lá

Yêu em ngày đâm hoa

Tình hai ta nở rộ

Ngạt ngào hoa bốn mùa…


Bờ ngàn đời đợi sóng

Sóng mong ngóng tìm bờ

Anh tìm em… như để

Thơ ta hòa lời thơ…


Trời có mùa ra lá

Người có thời trổ hoa

Dẫu lá hoa tàn tạ

Em hãy về cùng ta…!


Đuyên Hồng

Thứ Bảy, 5 tháng 8, 2006

08.05.2006 06:39:56

 



Ghét, nguyên cả ngày hôm qua thì cũng đi xem phim, coi nhạc...và cũng về nhà rất khuya. Nhưng trời cứ mưa rỉ rã suốt đêm, tuy có áo mưa nhưng lạnh lắm, mọi người hong biết sao chịu lạnh hay đến thế, còn ta....ta chết được vì cái lạnh đó á...nên ta bảo anh đưa ta lại cái Blue Tent...nơi mà có cái liều che lại có ghế ngồi, anh thì đi nghe đâu cũng được, khi nào nghe xong thì đến rước ta.


Thế á, ta ngồi đó ấm hơn, và đỡ mỏi chân vì đứng, nhạc lại hay nữa, nên thích lắm...cứ tình tang nghe...tình tang thưởng thức từng nhịp điệu...tuy là blue music nhưng cái ông nhạc sĩ gì đó đàn hay ghê....hihihi hong biết tên...(người ta có giới thiệu..) nhưng ai mà nhớ cho nổi....tại có bao giờ nghe đến đâu...


Anh nghe xong nhạc của anh, anh đến đưa ta đi ăn 2 trái bắp nướng. Đêm hôm qua ăn đồ lào ta thấy cái bụng hơi khó chịu, vì dầu nhiều quá....kỳ ghê, bảo là đồ lào mà nấu y chang kiểu tàu hà, toàn là dầu làm cái bụng ta khó chịu muốn chết được, nên ta hứa sẽ hỏng ăn gì nữa, chỉ ăn bắp nướng thôi, thơm ngon hơn các thứ khác nhiều.


Ăn xong, ta bảo anh đưa ta lại Blue Tent để ta ngồi nghe nhạc tiếp...nhưng lần này thì hong may, cái bà gì đó hát....chời ạ...nhạc blue mà.....hát kiểu này buồn ngủ chết được.... ta cứ bị ngủ gật...còn các người khác thì cứ thưa dần, thưa dần, tuy ngồi trong liều thế mà ta cũng thấy lạnh......Khi ban nhạc đó kết thúc, ta đợi anh đến rước....Ai ngờ người điều khiển bảo ta cùng những người khác phải ra ngoài để họ dọn dẹp..vì đó là suất cuối của đêm.


Ừ thì ta ra ngoài đợi anh, 15 phút, 30 phút, rồi 45 phút.....vậy mà anh vẫn chưa đến. Ta bắt đầu rưng rưng nước mắt. Ngoài trời lạnh quá, tuy mưa đã ngưng, nhưng trời ạ....có 1 cảm giác sợ ghê gớm.


Cũng tại hồi sớm mơi anh đưa đi coi phim "Tsotsi" gì đó... (hmmm lại quên cái tên viết sao rồi..), mà kệ, phim đó ớn quá đi hà....về một gã bụi đời.....phim rất cảm động nhưng cũng rất thực cho cái xã hội đương thời.....nên khi đứng một mình ta đâm ra sợ......có một gã con trai từ phía sau đi đến.....cất tiếng chào, làm ta giật thót người. Hắn nhe răng cười mà ta cứ liên tưởng đến.....điềm xấu. Ghê á.


Vì lạnh, nên ta cứ đi tới đi lui, nhưng theo điệu nhạc, vì từ phía xa xa ta nghe tiếng nhạc vọng lại, nhờ vậy cũng đỡ lạnh. Có 2 ông khá lớn tuổi đi ngang qua chổ ta, ông mĩm cười và hỏi:


- Dance?


Chời, cả một câu đơn giản thế cũng làm ta khiếp trong lúc đó. Xung quanh đèn bắt đầu tắt dần, rồi những người an ninh cũng rời khỏi.....Ta chợt bật khóc.


Anh bảo yêu ta, mà sao anh lại quá ư bê bối, biết ta ra sớm sao không đến rước. Vậy mà nói yêu....đúng là...xạo quá. Đang một mình ngồi thúc thích thì nghe tiếng chân anh chạy đến.....


- Vy?


Ta không thèm nói. Nước mắt tuông ra...


- Xin lỗi em, anh quên, anh thật sự không biết là họ sẽ không cho em ở trong liều.


Ta im lặng, khóc.


Anh ôm ta vào lòng tỏ vẻ hối hận, nhưng ta mặc, cứ khóc.


Anh đưa ta đến chổ khác nghe nhạc, nhưng ta vẫn cứ chúi mặt vào anh mà khóc rấm rức. Thấy vậy nên anh đưa ta về.


Trên đường về, ta vẫn khóc.....


Về đến nhà,....vẫn khóc....(hihihi ừ mít ước dị đó. Ai biểu bỏ ta.)


Vừa mở cửa, anh vừa bực bội lầm bầm:


- Khóc gì mà day thế, hỏi lại không nói, anh bỏ mặc em á.


Thiệt ra thì ta hong có buồn nữa, vì chuyện có gì đâu, nhưng tại thấy mình quê quá, cái gì cũng sợ nên giận lây cả anh. Vào đến nhà, ta đi tắm thật nhanh, mệt quá, nên vừa leo lên gường là ngủ tuốt, nếu hong đã kể tội anh rồi.


Sáng dậy, anh hỏi:


- Em khoẻ chứ?


Ta quên mất chuyện đêm qua nên cười, chừng sực nhớ lại ta....khóc tiếp. Anh kêu trời:


- Em định hành hạ anh ra sao?


Ta vừa thúc thích, vừa nói....:


- Rồi anh sẽ biết.....


Ta bắt đầu thao thao kể tội anh, nào là mê nhạc bỏ ta, nào là để ta vừa lạnh, vừa sơ, lại vừa đói, khi về đến nhà thay vì xin lỗi, anh lại nói là hỏng thèm để ý đến ta....nào là lúc đi về anh lôi kéo ta bất cần đến ta...v.v.v. ôi đủ thứ tội, cả từ cái tội ngày xưa cũng kể ra hết.


Anh cười ngất bảo:


- Bộ em định kể tội suốt ngày luôn hả?


Ta tiếp:


- Lỡ như có ai đó bắt em, giết em, rồi thả em xuống sông, ba ngày sau nổi phình lên, cho bỏ tật anh mê nhạc.


Anh cười chọc ta:


- Làm gì có việc ba ngày sau nổi lên, vừa thảy xuống thì bị mấy con catfish ăn mất rồi á.



Ta cười ngất, chúi đầu vào ngực anh. Chợt nghe vui lạ. Cũng may là anh, nếu là ai khác làm gì ta có thể kể tội và vu oan được. Lỗi đâu có là tại anh đâu nè, nhưng kệ, ai biểu anh nhận.


Đôi lúc ta sợ bản thân hồ đồ đánh rơi hạnh phúc. Thế nhưng đời mà phải không...những cái được mất cứ như khói bụi.....có lẽ một ngày nào đó anh sẽ không còn yêu ta nữa....có lẽ một ngày nào đó ta vô tình lạc lối....nhưng có sao...phải không? Ít ra, ta cũng đã từng vui. Vậy mà có khi, ta mơ ước rất xa xôi. Một người con gái bình thường như ta nên chọn một lối sống theo mình mong muốn hay nên hưởng một hạnh phúc do người khác đang sẳn dành cho. Ta có những mơ ước của riêng ta, nhưng chẳng bao giờ thành hiện thực. Anh thì có cả một hạnh phúc dành cho ta, hạnh phúc mà ta biết nó rất an toàn và vững chắc. Ừ, ta xấu quá, phải không? Ừ, mặc, chuyện của mai để cho ngày mai, còn chiều nay thì đi nghe nhạc tiếp á. Nhất định sẽ ăn thêm 2 trái bắp nữa mới chịu. Nhưng sẽ hong dám tách rời anh nữa đâu, sợ lắm.


08.05.2006

diên vỹ

Thứ Tư, 2 tháng 8, 2006

thư tình cho xứ ảo - aug. 02, 2006






Có những giây phút nào đó....tự dưng lòng....vui vui lạ...nhìn mây, ngắm người...ta thèm quá một ước mơ....! Đôi mắt ấy vẫn bình yên chứ hở...hay.....lòng người đang khao khát....mong chờ....! Ta cười nói...như là con trẻ...để giấu mình trong thế giới hồn nhiên...nhưng ta biết....cuộc đời dâu bể....có lắm điều......ta chẳng thể....

Có những lúc ta thở dài.....lặng lẽ...người và người...có khác lắm không? Sao mơ ước tầm tay xa quá....đường đi về....ta cứ sợ...viễn vong....!

thư tình cho xứ ảo - aug. 02, 2006




Anh cố tình có phải không....Ừ..ta chẳng biết nữa.....Lâu lắm rồi..cuộc sống bận bịu, niềm mơ vướng víu...và có những điều không thể...nên....ừ..ta xếp những niềm mơ lại....ngăn tủ dễ thương khóa chặt nhớ mong....!

Anh vẫn đó, ta vẫn đây lặng lẽ....!

Nhớ không anh.....! Hay.....đã rất vội quên...!

Ta mặc...!

2024.03.23 @ 10:04 AM

 Từ ngày chuyển qua công việc mới, mình bận rộn tới mức không còn nhỡn nhơ nữa . Chị boss đã bảo mình không còn làm ở planner, nên tấc cả mọ...