Thứ Năm, 7 tháng 12, 2006

thư tình cho xứ ảo - dec. 07, 2006




Người ạ ...!

Mùa học chỉ còn đôi ngày nữa là chấm dứt...Rảnh, ta lại lang thang, lại tìm...và tìm...!

Nhưng rồi người biết không, ta lại chẳng tìm được gì cả....! đến nỗi một câu thơ ta ghép cũng chẳng thành lời..., chợt ta nhớ đến người...!

Lâu quá rồi phải không, những mơ yêu tan theo ngày tháng..., những ảo vọng cũng hoá thành trống rỗng..., cũng như có những ngày ta chỉ mở máy lên để đó..., chiếc máy bây giờ ngoài việc để ta làm bài hay thỉnh thoảng viết vu vơ thì ta chẳng còn biết để làm gì.., tại bởi có làm gì rồi cũng thấy vô nghĩa..., vô nghĩa quá...!


Ta đi tìm đọc những câu chuyện, ừ..lại những câu chuyện với những tình yêu dễ thương, còn người? Cuộc sống sao rồi hở...? Lẳng lặng trôi hay ồn ào huyên náo...?

Có một lần...ta bảo...muốn người suốt đời là một huyền bí xa xôi.., để ta cứ mặc sức hình dung....Ừ thì ngay trong phút này, ta đang hình dung đây người ạ..!

Không biết bây giờ người đang ở tận trên mây như những lần người nói, hay đang ở một thành phố xa xôi nào...?

Mùa đông bên ta lạnh... Mùa đông bên người có lạnh không? Biển vẫn bình yên mỗi ngày chứ hở...? Người vẫn mỗi chiều ra thăm biển....phải không?

Một năm nữa lại trôi qua...., và..ta với người vẫn còn rất lạ...mà hình như lạ hơn bao giờ hết, phải không?

Người biết không, ta chẳng thể nào học đàn được, cho tới tận ngày hôm nay ta vẫn cứ đi sai nhịp hoài...Có lần người bảo ta phải yêu ông thầy thì mới học được...cho nên hễ mỗi khi tự trách mình sao tệ quá thì ta lại nhớ đến câu người nói...Chợt ta tự cười bản thân mình...Khờ quá phải không?

Mùa đông, trời lạnh quá, nên bên khung cửa sổ chú bồ câu không đến nghe ta đàn như mọi lần nữa người ạ...! Chợt ta thoáng chút buồn buồn...! Sao trời phải đông để cho chú bồ câu không đến...? Và..cũng như ta, sao ta ngày xưa cho phép người làm một huyền bí xa xôi....? Ta lại khờ dại quá...phải không?

Xong lớp học, bước ra ngoài, từng cơn gió lạnh quất vào da thịt , nhưng ta cảm thấy chẳng thèm đi nhanh nữa..., ta mặc gió lạnh, mặc cho trái tim mình rung lên .... Từng bước chậm ta cuối đầu đi mà chẳng biết có khi nào ngẩn mặt lên thì chợt trông thấy người không?..Nghĩ đến đó, ta lại phì cười...! Khùng quá ! Có gặp rồi sẽ nhận ra sao?...Ta điên thật , phải không?

Có những phút như bây giờ, chợt ta nhớ người đến lạ...! Chợt thèm được một câu thăm hỏi, hay một dòng thơ dễ mến của người...!

Huyền bí ạ...! Người lại về đâu rồi hở...?

Ta chúc người một năm mới thật vui...! Nhưng không biết năm nay lại có nàng áo đỏ nào đến với người như một bài thơ người từng viết vào một năm mới của ngày xưa không? 



 - diên vỹ -





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

2024.04.06 @ 7:55 PM

Bây giờ mình mới thấm thía một câu " làm con bất hiếu nhất là không có đủ tiền để lo cho cha mẹ khi về già .." haizzz ...nếu biết ...