Thứ Ba, 6 tháng 11, 2012

thư tình cho xứ ảo - oct. 06, 2012




Xứ ảo ngày 6 tháng 10, 2012


Anh biết không, hôm nay trời bên tôi rất xanh , rất cao, nắng ấm và cả ngọn gió hiu hiu nữa ....

Tôi lang thang ngoài phố cùng với mùa thu, những chiếc lá vàng , đỏ , tím nằm bất động dưới chân tôi , lâu lâu lăn vài vòng khi có ngọn gió thổi ngang...chúng thật ngoan anh ạ ...! Chợt tôi nhớ đến những vần thơ anh viết cho tôi ....:
Giờ đã vào thu lá vàng khô
Buồn rơi theo gió đến mặt hồ
Có phải là thơ tình em gửi
Trách anh bỏ mặc em bấy lâu
(Tuấn)

Anh bảo anh không biết viết thơ ...nhưng anh có biết đâu tôi chẳng mong anh sẽ là một thi sĩ ...những thi sĩ đa tài , lắm tình ..chắc gì tôi sẽ vui đâu . Tôi không hiểu tại sao câu chữ của anh bình dị , đơn giản mà tôi lại thấy ở anh toát lên một cái gì đó rất thành thật, dễ thương, và rất ư hiền hậu , nó không ma quái như anh từng hù tôi ..nó không xấu xa như anh doạ sẽ làm tôi giậc mình ...nhưng cũng dễ hiểu thôi, bởi tôi vốn rất ngốc nghếch mà ...Anh cũng thấy như thế phải không ?

Anh biết không, đêm bên tôi , trời lại rải mưa khắp phố, tôi lại nhớ lời anh nói :

- Ông trời thấy anh thất tình V nên sang đó khóc cho V xem thôi !

Tôi biết những lời anh chắc chắn là đùa để chọc tôi cười, nhưng tôi lại thích cái ví dụ đó của anh ..., mà sao thất tình nhỉ ....? Nhưng nếu anh thất tình tôi thật thì anh bảo tôi phải làm gì ?

Tôi không biết nữa, có lẻ, tôi sẽ cảm được nỗi niềm của trái tim anh mà viết lên những vần thơ sầu não ...Nhưng tôi hy vọng, đó vốn chỉ là lời đùa thôi ..., vì tôi làm sao có thể để cho anh bị thất tình chứ ....!

Tôi không biết tại sao tôi lại thích viết những bức thư thế này để gởi cho anh ...có lẻ anh sẽ chẳng bao giờ nhận được, hoặc có lẻ anh đã đọc nhưng chỉ cười cười rồi quay đi ...Sao cũng được, tôi chỉ muốn sau này khi lật lại có một cái gì đó để nhớ về anh ....!

anh và tôi đã nhiều lần bước ngang qua cuộc sống
chỉ một cái chào rồi vội vã đi
tôi chưa từng nhớ anh một giây
anh chưa từng yêu tôi đôi phút
chợt một ngày nắng trong, mây đẹp
tôi và anh chạm phải một mùa thơ ...
anh từng buổi trong tôi hiện diện
cả ánh nhìn cũng chứa những niềm riêng
tôi chợt thấy đời bỗng dưng có nghĩa ...
mọi vật xung quanh như cũng rất hiền ....




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

2024.04.06 @ 7:55 PM

Bây giờ mình mới thấm thía một câu " làm con bất hiếu nhất là không có đủ tiền để lo cho cha mẹ khi về già .." haizzz ...nếu biết ...