Tôi lúc ấy bình dị hơn cả loài hoa cỏ bên đường, tầm thường hơn cả những hạt sỏi lăn lóc dưới chân người qua lại . Vậy mà ..., hình như tôi đã có anh ...
Tôi mê thơ, tôi thích những câu văn ngắn gọn, nhưng tha thiết , tình cảm và mang cả một trời mơ mộng chứa trong ấy. Như thể nếu có nó, tôi sẽ có tất cả mọi thứ trên đời này . Chỉ buồn là tôi không cách nào có thể viết ra được những dòng chữ như thế, nên tôi mơ mộng, tôi hoá thân mình vào thế giới ảo để đi tìm một vùng trời chữ nghĩa xa xôi nào đó, như tìm những ước mơ mà biết rằng đời này mình sẽ chẳng bao giờ có được .