Chủ Nhật, 4 tháng 8, 2013

chẳng còn nhau



có thể anh thật sự đã quên chiếc lá ngày thu ấy
và tiếng mưa rơi bên cửa chiều hoang
có thể trong mớ đời nghiêng , lạc
em chỉ là một hạt sương tan ...


em đã thấy những chiều trôi khó nhọc
em đã nghe tiếng thở của thời gian
em hiểu được khi soi mình trong nước
chỉ nỗi lòng riêng ...chẳng thể xẻ sang ...

anh có lúc về ngang qua mộng
vẫn lặng thinh như trăm buổi lặng thinh ...
hoa diên vỹ mùa này thôi  nở
hai buổi anh về ... lấy chi để đưa tin ...

hoa thôi nở, lá bắt đầu trở giấc
thu sẽ về nhuộm góc sân sau
anh bắt được ánh mặt trời đã tắt
mang tặng em như thuở còn nhau ?

ừ có thể ...
từng chiều trôi lặng lẽ
em nhớ anh ...!
nhớ hoá ...thành không
trời vẫn rộng
đất thênh thang đó
biển vẫn sâu ...
mà ta chẳng còn nhau ...!

diên vỹ
aug. 04, 2013

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

2024.04.06 @ 7:55 PM

Bây giờ mình mới thấm thía một câu " làm con bất hiếu nhất là không có đủ tiền để lo cho cha mẹ khi về già .." haizzz ...nếu biết ...