Thứ Bảy, 17 tháng 8, 2013

đợi



người không đến,
băng ghế buồn đến lạ
bên tai ta, ngọn gió cũng cô đơn
ai mà biết vì sao mong đợi
dù người bảo rằng chẳng thể đến bên ....


đây có phải là ta biết nhớ
ta biết mong dù  chẳng hẹn chi
người chắc hẳn điềm nhiên như đá
mặc lòng ta lắm nỗi ai bi ...

ta đi hỏi từng khóm cây, cọng cỏ
bước chân người bọn chúng nhớ không
ta đi hỏi từng đám mây , ngọn gió
hơi thở người bọn chúng có mong ?

phố nay vắng ...vì người chợt vắng
và hồn ta cũng biết đợi mong
ta tự hỏi những điều vô nghĩa ...
ngày mai này ..người sẽ đến hay không ?

ta đã lớn mà khờ như trẻ nít
đợi chờ người như viên kẹo ngọt thơm
ta giấu nắng của ngày vừa tắt
thắp sáng màn đêm, cho ngày được dài hơn ...!

diên vỹ
aug. 17, 2013

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

2024.04.06 @ 7:55 PM

Bây giờ mình mới thấm thía một câu " làm con bất hiếu nhất là không có đủ tiền để lo cho cha mẹ khi về già .." haizzz ...nếu biết ...