Thứ Tư, 17 tháng 11, 2004
có bao giờ
có bao giờ người nhớ đến ta không
khi con nắng ngoài kia chợt tắt
tà dương ...
mà không ...là khoảng lòng hiu hắt
đợi - mong ....rồi mòn mỏi với thời gian
ước làm sao là ngọn gió trên ngàn
để dong rủi cùng mây bốn hướng
để một lần dù là trong tưởng tượng
yêu ...và yêu ...rồi tan vỡ cũng vui ...
Chủ Nhật, 22 tháng 8, 2004
buồn vui kỷ niệm - 3
08/22/04
Mỗi lần đi qua con đường ấy, lòng tự nhiên không thể không nhớ lại ngày xưa..dù cái ngày xưa đã thật sự rất xưa rồi. 13 năm, hay 7 năm...ta cũng có thể coi nó như chỉ mới một năm hoặc của ngày hôm qua thôi.
Còn riêng bạn thì sao nhỉ...? Bạn chạy đua với cuộc đời, bạn đau khổ vì những cuộc tình trắng tay, bạn loanh quanh với hiện tại, bối rối với tương lai, nhưng bạn có nhớ về quá khứ không? Những con đường quanh co, những hàng cây rợp bóng. Hồ nước, công viên....và chính ta nữa.
Mỗi lần đi qua con đường ấy, lòng tự nhiên không thể không nhớ lại ngày xưa..dù cái ngày xưa đã thật sự rất xưa rồi. 13 năm, hay 7 năm...ta cũng có thể coi nó như chỉ mới một năm hoặc của ngày hôm qua thôi.
Còn riêng bạn thì sao nhỉ...? Bạn chạy đua với cuộc đời, bạn đau khổ vì những cuộc tình trắng tay, bạn loanh quanh với hiện tại, bối rối với tương lai, nhưng bạn có nhớ về quá khứ không? Những con đường quanh co, những hàng cây rợp bóng. Hồ nước, công viên....và chính ta nữa.
Chủ Nhật, 25 tháng 7, 2004
buồn vui kỷ niệm - 2
07/25/04
Trưa hôm nay lại gặp Người...!
Ta lúng túng, ta.....
- Ồ lâu quá, sao cô nhỏ đi đâu thế?
- Ơ...tại bận....làm việc!
- Thế à!
Ta biết Người, nhưng không biết tên, không biết tuổi, và cũng không biết Người thật sự đến từ nước nào. Cũng tại, ta hỏng có hỏi. Hỏi làm gì khi những gặp gỡ biết chỉ là một thoáng qua trong đời rồi sẽ bị lãng quên nhanh, nên....ta vẫn luôn giữ thái độ im lặng và hờ hững.
Trưa hôm nay lại gặp Người...!
Ta lúng túng, ta.....
- Ồ lâu quá, sao cô nhỏ đi đâu thế?
- Ơ...tại bận....làm việc!
- Thế à!
Ta biết Người, nhưng không biết tên, không biết tuổi, và cũng không biết Người thật sự đến từ nước nào. Cũng tại, ta hỏng có hỏi. Hỏi làm gì khi những gặp gỡ biết chỉ là một thoáng qua trong đời rồi sẽ bị lãng quên nhanh, nên....ta vẫn luôn giữ thái độ im lặng và hờ hững.
Chủ Nhật, 11 tháng 7, 2004
buồn vui kỷ niệm - 1
1
07/11/04
Trong đời ta, có những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi nhưng hình như chẳng ngắn bao giờ. Cũng như ta, ta gặp anh vào đầu tháng bảy năm xưa, mà cho đến tận năm nay, ta vẫn nhớ. Cuộc gặp gỡ vội vã đôi ngày thôi, mà hình như là cả trời kỷ niệm. Anh bên ta, ta bên anh, thời gian cứ dừng mãi hôm ấy. Nắng cứ đẹp ra, và hoa, và gió lẫn cả mây, tất cả đều đẹp. Màu xanh của lá hình như xanh hơn bao giờ. Rồi nước...phẳng lặng, dịu êm, bình dị....
Ba ngày trại, ngày đầu ghi danh, ngày sau thi đua và ngày cuối chia tay. Ta đến với trại vì một lời hứa, mà không vì lở đóng tiền. Cũng chẳng đúng, có lẽ vì ta là chị. Chị thì không thể thay lời với những cô em gái...đúng không?
Không bạn, không bè,..những cô em gái chưa đến, ta một mình lang thang. Xung quanh trại thật lớn, cây cỏ thật xanh, không khí mát lành.Đúng là khung cảnh tuyệt vời cho ta trút bỏ những phiền muộn của cuộc sống hằng ngày. Ta lúc ấy chẳng đẹp, lại không duyên. Thế mà...
- Vy, sao không tìm tổ của mình đi?
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
2024.04.06 @ 7:55 PM
Bây giờ mình mới thấm thía một câu " làm con bất hiếu nhất là không có đủ tiền để lo cho cha mẹ khi về già .." haizzz ...nếu biết ...
-
ta bỏ mùa thu, người bỏ cuộc chơi có gặp lại cũng hoá thành rất lạ tim bây giờ có là sỏi đá mùa có sang, ta có mặc mùa sang ?
-
chị bắt viết một bài thơ ta ngồi nghĩ từ sáng đến chiều ..và sang qua đêm tối gặp ta chị hỏi ta cong môi cười ...bảo: .."thơ vẫn...