Thứ Năm, 7 tháng 12, 2006

thư tình cho xứ ảo - dec. 07, 2006




Người ạ ...!

Mùa học chỉ còn đôi ngày nữa là chấm dứt...Rảnh, ta lại lang thang, lại tìm...và tìm...!

Nhưng rồi người biết không, ta lại chẳng tìm được gì cả....! đến nỗi một câu thơ ta ghép cũng chẳng thành lời..., chợt ta nhớ đến người...!

Lâu quá rồi phải không, những mơ yêu tan theo ngày tháng..., những ảo vọng cũng hoá thành trống rỗng..., cũng như có những ngày ta chỉ mở máy lên để đó..., chiếc máy bây giờ ngoài việc để ta làm bài hay thỉnh thoảng viết vu vơ thì ta chẳng còn biết để làm gì.., tại bởi có làm gì rồi cũng thấy vô nghĩa..., vô nghĩa quá...!

Chủ Nhật, 12 tháng 11, 2006

thư tình cho xứ ảo - nov. 12, 2006




Người ạ !

Cuộc sống bận rộn quá phải không? Ta đôi lúc thèm tìm về quá khứ, thèm mơ lại chuyện ngày qua....Nhưng dòng đời cứ trôi, trôi mãi...và người hình như đã rất xa !

Người có biết không, những lúc sau giờ học mệt mỏi, ta mở màng ảnh lên, định tìm một cái gì đó đọc, viết cho khuây khoả..., nhưng lục tìm mãi trong trí...vẫn không có cái cớ gì để viết....nên...ta buồn..!

Cái buồn ngày xưa bằng nước mắt, bằng nỗi lo âu..., còn cái buồn ngày nay là sự trống trải người ạ !

Thứ Hai, 4 tháng 9, 2006

thư tình cho thế giới ảo - sep. 04, 2006




Có những tâm tình nói mãi không ra, viết hoài không hết...

Người ạ...! Về đâu rồi hở...? Thế giới đang đảo điên, người đời đang nghiêng ngửa...Còn ta...ta vẫn khờ khạo lang thang tìm....mà rồi chẳng biết tìm chi...Nhớ mà không biết cái nhớ từ đâu đến, thương mà không biết thương sẽ về đâu...

Lẳng lặng người đến, lẳng lặng người đi....Ta chỉ biết thở dài...có trách là trách cái tâm hồn quá nhạy cảm của ta...

Thứ Hai, 14 tháng 8, 2006

Em hãy về cùng ta

 



về đâu


trăm năm đời có ngắn? 
người quên người được sao? 
bốn mùa đi rồi đến ...! 
riêng tình ta ....về đâu ?

 

august 14, 2006 
diên vỹ


Em hãy về cùng ta


Vàng thu mùa lá úa

Lìa cành về đất lành

Trời trong veo nỗi nhớ

Em rụng vào thơ anh


Quen em mùa trổ lá

Yêu em ngày đâm hoa

Tình hai ta nở rộ

Ngạt ngào hoa bốn mùa…


Bờ ngàn đời đợi sóng

Sóng mong ngóng tìm bờ

Anh tìm em… như để

Thơ ta hòa lời thơ…


Trời có mùa ra lá

Người có thời trổ hoa

Dẫu lá hoa tàn tạ

Em hãy về cùng ta…!


Đuyên Hồng

Thứ Bảy, 5 tháng 8, 2006

08.05.2006 06:39:56

 



Ghét, nguyên cả ngày hôm qua thì cũng đi xem phim, coi nhạc...và cũng về nhà rất khuya. Nhưng trời cứ mưa rỉ rã suốt đêm, tuy có áo mưa nhưng lạnh lắm, mọi người hong biết sao chịu lạnh hay đến thế, còn ta....ta chết được vì cái lạnh đó á...nên ta bảo anh đưa ta lại cái Blue Tent...nơi mà có cái liều che lại có ghế ngồi, anh thì đi nghe đâu cũng được, khi nào nghe xong thì đến rước ta.


Thế á, ta ngồi đó ấm hơn, và đỡ mỏi chân vì đứng, nhạc lại hay nữa, nên thích lắm...cứ tình tang nghe...tình tang thưởng thức từng nhịp điệu...tuy là blue music nhưng cái ông nhạc sĩ gì đó đàn hay ghê....hihihi hong biết tên...(người ta có giới thiệu..) nhưng ai mà nhớ cho nổi....tại có bao giờ nghe đến đâu...


Anh nghe xong nhạc của anh, anh đến đưa ta đi ăn 2 trái bắp nướng. Đêm hôm qua ăn đồ lào ta thấy cái bụng hơi khó chịu, vì dầu nhiều quá....kỳ ghê, bảo là đồ lào mà nấu y chang kiểu tàu hà, toàn là dầu làm cái bụng ta khó chịu muốn chết được, nên ta hứa sẽ hỏng ăn gì nữa, chỉ ăn bắp nướng thôi, thơm ngon hơn các thứ khác nhiều.


Ăn xong, ta bảo anh đưa ta lại Blue Tent để ta ngồi nghe nhạc tiếp...nhưng lần này thì hong may, cái bà gì đó hát....chời ạ...nhạc blue mà.....hát kiểu này buồn ngủ chết được.... ta cứ bị ngủ gật...còn các người khác thì cứ thưa dần, thưa dần, tuy ngồi trong liều thế mà ta cũng thấy lạnh......Khi ban nhạc đó kết thúc, ta đợi anh đến rước....Ai ngờ người điều khiển bảo ta cùng những người khác phải ra ngoài để họ dọn dẹp..vì đó là suất cuối của đêm.


Ừ thì ta ra ngoài đợi anh, 15 phút, 30 phút, rồi 45 phút.....vậy mà anh vẫn chưa đến. Ta bắt đầu rưng rưng nước mắt. Ngoài trời lạnh quá, tuy mưa đã ngưng, nhưng trời ạ....có 1 cảm giác sợ ghê gớm.


Cũng tại hồi sớm mơi anh đưa đi coi phim "Tsotsi" gì đó... (hmmm lại quên cái tên viết sao rồi..), mà kệ, phim đó ớn quá đi hà....về một gã bụi đời.....phim rất cảm động nhưng cũng rất thực cho cái xã hội đương thời.....nên khi đứng một mình ta đâm ra sợ......có một gã con trai từ phía sau đi đến.....cất tiếng chào, làm ta giật thót người. Hắn nhe răng cười mà ta cứ liên tưởng đến.....điềm xấu. Ghê á.


Vì lạnh, nên ta cứ đi tới đi lui, nhưng theo điệu nhạc, vì từ phía xa xa ta nghe tiếng nhạc vọng lại, nhờ vậy cũng đỡ lạnh. Có 2 ông khá lớn tuổi đi ngang qua chổ ta, ông mĩm cười và hỏi:


- Dance?


Chời, cả một câu đơn giản thế cũng làm ta khiếp trong lúc đó. Xung quanh đèn bắt đầu tắt dần, rồi những người an ninh cũng rời khỏi.....Ta chợt bật khóc.


Anh bảo yêu ta, mà sao anh lại quá ư bê bối, biết ta ra sớm sao không đến rước. Vậy mà nói yêu....đúng là...xạo quá. Đang một mình ngồi thúc thích thì nghe tiếng chân anh chạy đến.....


- Vy?


Ta không thèm nói. Nước mắt tuông ra...


- Xin lỗi em, anh quên, anh thật sự không biết là họ sẽ không cho em ở trong liều.


Ta im lặng, khóc.


Anh ôm ta vào lòng tỏ vẻ hối hận, nhưng ta mặc, cứ khóc.


Anh đưa ta đến chổ khác nghe nhạc, nhưng ta vẫn cứ chúi mặt vào anh mà khóc rấm rức. Thấy vậy nên anh đưa ta về.


Trên đường về, ta vẫn khóc.....


Về đến nhà,....vẫn khóc....(hihihi ừ mít ước dị đó. Ai biểu bỏ ta.)


Vừa mở cửa, anh vừa bực bội lầm bầm:


- Khóc gì mà day thế, hỏi lại không nói, anh bỏ mặc em á.


Thiệt ra thì ta hong có buồn nữa, vì chuyện có gì đâu, nhưng tại thấy mình quê quá, cái gì cũng sợ nên giận lây cả anh. Vào đến nhà, ta đi tắm thật nhanh, mệt quá, nên vừa leo lên gường là ngủ tuốt, nếu hong đã kể tội anh rồi.


Sáng dậy, anh hỏi:


- Em khoẻ chứ?


Ta quên mất chuyện đêm qua nên cười, chừng sực nhớ lại ta....khóc tiếp. Anh kêu trời:


- Em định hành hạ anh ra sao?


Ta vừa thúc thích, vừa nói....:


- Rồi anh sẽ biết.....


Ta bắt đầu thao thao kể tội anh, nào là mê nhạc bỏ ta, nào là để ta vừa lạnh, vừa sơ, lại vừa đói, khi về đến nhà thay vì xin lỗi, anh lại nói là hỏng thèm để ý đến ta....nào là lúc đi về anh lôi kéo ta bất cần đến ta...v.v.v. ôi đủ thứ tội, cả từ cái tội ngày xưa cũng kể ra hết.


Anh cười ngất bảo:


- Bộ em định kể tội suốt ngày luôn hả?


Ta tiếp:


- Lỡ như có ai đó bắt em, giết em, rồi thả em xuống sông, ba ngày sau nổi phình lên, cho bỏ tật anh mê nhạc.


Anh cười chọc ta:


- Làm gì có việc ba ngày sau nổi lên, vừa thảy xuống thì bị mấy con catfish ăn mất rồi á.



Ta cười ngất, chúi đầu vào ngực anh. Chợt nghe vui lạ. Cũng may là anh, nếu là ai khác làm gì ta có thể kể tội và vu oan được. Lỗi đâu có là tại anh đâu nè, nhưng kệ, ai biểu anh nhận.


Đôi lúc ta sợ bản thân hồ đồ đánh rơi hạnh phúc. Thế nhưng đời mà phải không...những cái được mất cứ như khói bụi.....có lẽ một ngày nào đó anh sẽ không còn yêu ta nữa....có lẽ một ngày nào đó ta vô tình lạc lối....nhưng có sao...phải không? Ít ra, ta cũng đã từng vui. Vậy mà có khi, ta mơ ước rất xa xôi. Một người con gái bình thường như ta nên chọn một lối sống theo mình mong muốn hay nên hưởng một hạnh phúc do người khác đang sẳn dành cho. Ta có những mơ ước của riêng ta, nhưng chẳng bao giờ thành hiện thực. Anh thì có cả một hạnh phúc dành cho ta, hạnh phúc mà ta biết nó rất an toàn và vững chắc. Ừ, ta xấu quá, phải không? Ừ, mặc, chuyện của mai để cho ngày mai, còn chiều nay thì đi nghe nhạc tiếp á. Nhất định sẽ ăn thêm 2 trái bắp nữa mới chịu. Nhưng sẽ hong dám tách rời anh nữa đâu, sợ lắm.


08.05.2006

diên vỹ

Thứ Tư, 2 tháng 8, 2006

thư tình cho xứ ảo - aug. 02, 2006






Có những giây phút nào đó....tự dưng lòng....vui vui lạ...nhìn mây, ngắm người...ta thèm quá một ước mơ....! Đôi mắt ấy vẫn bình yên chứ hở...hay.....lòng người đang khao khát....mong chờ....! Ta cười nói...như là con trẻ...để giấu mình trong thế giới hồn nhiên...nhưng ta biết....cuộc đời dâu bể....có lắm điều......ta chẳng thể....

Có những lúc ta thở dài.....lặng lẽ...người và người...có khác lắm không? Sao mơ ước tầm tay xa quá....đường đi về....ta cứ sợ...viễn vong....!

thư tình cho xứ ảo - aug. 02, 2006




Anh cố tình có phải không....Ừ..ta chẳng biết nữa.....Lâu lắm rồi..cuộc sống bận bịu, niềm mơ vướng víu...và có những điều không thể...nên....ừ..ta xếp những niềm mơ lại....ngăn tủ dễ thương khóa chặt nhớ mong....!

Anh vẫn đó, ta vẫn đây lặng lẽ....!

Nhớ không anh.....! Hay.....đã rất vội quên...!

Ta mặc...!

Thứ Năm, 20 tháng 7, 2006

Nỗi nhớ






nỗi nhớ bắt đầu từ đâu ?


nỗi nhớ bắt đầu từ đâu ?

từ vòng tay người cũ

từ cái nhìn rất xưa?

hay nỗi nhớ là mây bồng bềnh năm tháng

mình đã yêu nhau, nên nỗi nhớ kia không bờ giới hạn

khắc khoải tim lòng, da diết niềm mong


........................................................

july 20. 2006

diên vỹ


Nỗi nhớ


Nỗi nhớ trở về từ những thoáng vu vơ

Khi ta tưởng không còn gì để nhớ

Nhưng một hôm cứ dội về trăn trở

Hỏa diệm lòng chấn động ký ức xưa…


Nỗi nhớ nhiều khi từ một thoáng đớn đau

Vết sẹo cũ có một ngày nhức nhối

Có một ngày khi lòng ta tự hỏi

Cớ gì người bỏ ta đi…?


Nỗi nhớ nhiều khi như một mối tình si

Không có điểm bắt đầu cũng không hề kết thúc

Cũng ngọt ngào cũng thương yêu ngờ vực

Cũng lắt lay cũng mòn mỏi ngóng chờ…


Nỗi nhớ nhiều khi như một tứ thơ

Chợt hiện đến lúc giao mùa gió động

Chợt kéo về trong một đêm giấc mộng

Có bóng hồng nào na ná bóng hồng xưa…


Đuyên Hồng

Thứ Tư, 28 tháng 6, 2006

thư tình cho thế giới ảo - jun. 28, 2006




Ừ, tin chứ, ta tin vì ta đến với thế giới ảo bằng cảm xúc thật từ đáy lòng mình. Và ta cũng tin Người.

Với đời thật thì ta có thể so đo hoặc tìm hiểu đâu là thật đâu là giả để cuối cùng đi đến quyết định là nên tin hay không nên tin....Nhưng thế giới ảo....thì không thể.....

Nên Người bảo yêu thì ta tin là Người đang yêu...Rồi Người bảo không muốn yêu nữa, thì ta cũng tin là thế.... Người trốn chạy, ta chỉ biết ngẩn ngơ ngồi đó thở dài...Bởi vì ta còn biết tìm Người ở đâu chứ....Mặc dù có thể biết Người đang quẩn quanh đâu đó, nhưng cánh cửa tình thân Người đã khép lại....ta gõ được hay sao?

Thứ Ba, 27 tháng 6, 2006

thư tình cho thế giới ảo - jun. 27, 2006




Đời thường đã lắm muộn phiền, thế mà người ta lại thêm một thế giới ảo ...có phải rồi nỗi phiền nhân đôi ? Ta không biết ....chỉ biết với thế giới ảo này ta có thể viết, có thể nói lên cái điều mà trong đời thật ta chẳng thể ...

Đời thường cũng có những yêu thương, hờn giận, mong chờ ...nhung nhớ ....Thế giới ảo ..cũng không khác cho lắm ...nhưng đời thường người ta có thể tìm đến với nhau ...., còn thế giới ảo thì sao ....ừ như là ảo ảnh ...những ước mơ, những mong mỏi chỉ có thể hiện thành con chữ ...con chữ tung bay, con chữ biến hình, con chữ nhảy múa .....và rồi con chữ tan vào thế giới vô hình, một thế giới không thật ...

Thứ Sáu, 23 tháng 6, 2006

 



Điện thoại reng, ta bắt. Bên đầu giây kia anh vừa cười, vừa nói:


- Nảy anh có nói chuyện với P. á!


- Ủa vậy hả? Nói gì thế?


- Ừ nó ...gặp anh ....rồi nó bảo là hôm chủ nhật có gặp em ở nhà thờ. Nhưng nó không có cơ hội nói chuyện với em.


Ta thích chí ...cười hì hì ....!


Ừ thì ...P. là ...hihih ....Cái hồi năm lớp 12, ....ta mến P. lắm. Nhưng hắn hỏng có mến ta. Nên coi như là ...ta mến trộm người ta ấy mà. Nhưng sau khi ra trường và đi làm chung ...thì tự nhiên ....Ơ ta chẳng biết nữa ...Cái óc của con trai rắc rối, ai mà ...hiểu cho nổi chứ ...nay vầy, mai khác ...! Mà nói đúng chứ có sai đâu nà. Ta mến P., mến đến nổi mém tương tư luôn. Ta bực quá với cái cảm giác đó nên điện thoại vừa run vừa hỏi là ...P. có thích ta hong ...Vậy mà P. bảo là xem ta như là bạn.


Ôi cái thời học trò ....con tim chẳng hiểu gì cũng tự dưng biết đau.


Ta đang miên mang nhớ lại thời ...rất xưa thì ...bên kia anh lên tiếng ....:


- Mà ngộ á em ....P. hỏi anh là ...em giờ làm gì ...Anh nói em học tiếng Anh. Thì nó mới hỏi là ..có phải dùng cái ...flash card ..một bên tiếng Anh , một bên tiếng Việt không ......ủa sao mà nó biết rõ cách học của em vậy ...?


Ừ ta lại 1 phen thích chí ..cười hì hì ..... ....ta nói :


- Thì tại hồi đó em học chung nó mà, dĩ nhiên nó biết cách học của em ...


Anh im im một xíu rồi hỏi tiếp ...:


- Sao mà nó nhớ vậy em ...?


Ta lại cười hì hì ....


- Sao anh hỏng hỏi nó ...?


- Thôi ..., kỳ lắm ...mà em ..bộ nó còn thích ....?


- Ơ mệt ...đầu óc nó suy nghĩ gì ai biết nè ...mà có biết cũng làm gì đâu ...chuyện con nít mờ ...!


Anh cười, ừ ..chuyện con nít ...! Mà thời con nít thì dễ thương lắm biết không? Mà hắn ngộ lắm ...ta cũng chẳng hiểu ....Người ta nói thích thì ..hong thích ..đến chừng người ta hết thích ..thì hắn lại thích ...rồi người ta thích lại thì ..hắn không thích nữa .....đúng là lãng xẹt .....Mà thời con nít á ..thích nhau cũng là chuyện thường thôi ....Mà ta nghĩ ..hắn nhớ là ..tại vì ...nguyên cả trường ..chỉ có 2 đứa là Việt Nam học chung thôi ...nhà lại ở cạnh nữa ......Mà con người là vậy, hễ gần nhau nhiều thì hay mến nhau thôi ...lẽ đương nhiên trong trời đất mà ...phải không?


23.05.2006

diên vỹ

Thứ Sáu, 16 tháng 6, 2006

ta - người ...và trò chơi ...!

Thứ Ba, ngày 13 tháng 6, năm 2006

- Người muốn ...thử một trò chơi không ?

- Trò chơi gì ?

- Tình yêu ....!

- Tình yêu mà ...cũng là một trò chơi sao ?

- Bộ hỏng nghe lời của một bài hát ..."tình yêu, cút bắt trò chơi" ...đó hay sao ?

Thứ Ba, 13 tháng 6, 2006




sáng....
ta mong lời anh thăm hỏi...
nhưng quang cảnh im lìm,
trời đất lặng thinh

trưa....
ta mong được cái nhìn
từ ánh mắt thương yêu và thông cảm
nhưng chỉ thấy một màu trời trắng xám
mưa hạ về, mà lòng ta chẳng được vui

thư tình cho xứ ảo - jun. 13, 2006




Anh biết không....bây giờ....ta chẳng biết viết gì trong đây cho anh cả...

Trong lòng ta hình như có chút bình yên, cái nhớ hình như đã được định hình, nó không lơ lững, không lang thang nữa ....

Nhưng trời ạ ...! Ta cứ thèm viết, để cho anh đọc ....mặc dù chẳng biết là anh có đọc hay không ...?

Ta điên quá phải không ?

Nhưng nếu có thể điên, ta cũng thèm được điên lắm anh à ...!

thư tình cho xứ ảo - jun 13, 2006




Anh biết không......

Cuối cùng thì.....ta cũng đã nhận lời nhắn của anh....nhưng rất đau...!

Ừ! thì có sao đâu..., ít ra ta cũng biết...mình điên....

Có lần người bạn bảo với ta là...những dòng nước mắt chảy ngược....Lúc ấy ta cười bảo...."Xạo quá , buồn thì khóc....cho nó ra xối xả rồi lại hết..chứ mắc gì mà cho nó chảy ngược...."

Bây giờ...nước mắt ta đang chảy ngược rồi đó anh...!

Thứ Bảy, 10 tháng 6, 2006

thư tình cho xứ ảo - jun. 10, 2006




Anh biết không, nếu ta có thể hỏi anh những câu hỏi trong lòng ta, và nếu được anh trả lời thì chắc ta sẽ bớt đi phần nào trong cái nhớ âm ỉ ấy....


Nhưng ta biết, anh sẽ chẳng bao giờ trả lời ....


Ngày lại tắt rồi đó anh ....! Thế là cái nhớ của ta mặc sức tung hoành với bóng đêm ....Ừ, chỉ có đêm, đêm mới hiểu được ta nhớ anh đến mức độ nào ...

thư tình cho xứ ảo - jun. 10, 2006




Anh biết không, một ngày luôn luôn kết thúc....nhưng nỗi nhớ thì cứ triền miên, cứ dai dẳng.....

Ta mong, nhưng rồi lại thôi....cứ nhủ thầm... "- người ta chắc gì như thế..., chắc gì...nhớ đâu"...để rồi cùng với lời nhủ thầm ấy, cái nhớ trong ta bay vút tận trời....hoá thành áng mây lang thang tìm kiếm...., tìm mà chẳng biết tìm gì, kiếm mà rồi chẳng biết sẽ gặp hay không........, chợt ta thở dài....tự trách...."- mình ngớ ngẩn quá...., mà không, điên thì đúng hơn..."

Thứ Sáu, 9 tháng 6, 2006

thư tình cho xứ ảo - jun. 09, 2006




Anh biết không, nếu đi sâu vào tận cùng tâm hồn của từng cá nhân, thì hình như con người ai ai cũng đáng tội nghiệp.

Con người hữu hạn, mà xung quanh thì quá ư là vô hạn, nên có cái con người làm được, có cái con người không thể làm được. Nguyên nhân có thể là vì nghĩa, vì ân, vì kẻ khác ...v.v.

Ta có một cuộc sống khá gọi là hạnh phúc ...Nhưng tận trong tâm hồn ta ....như có một cái gì đó sầu sầu anh ạ ....!

thư tình cho xứ ảo - jun. 09, 2006




Anh biết không, loài người đặt ra rất nhiều định luật riêng - chung, một đất nước thì có những qui chế của nó, một thành phố, một xóm làng, rồi cả một gia đình cũng thế ....

Và rồi, hễ ai đi trệch ra ngoài vòng những qui chế, định luật đó thì ....con người bảo là sai ....

Ta không biết con tim anh và con tim của ta có phải là đang đi trệch ra ngoài những vòng qui luật của đời hay không ..ừ có lẽ có ...có lẽ lắm .......!

Thứ Hai, 5 tháng 6, 2006

06.05.2006 20:53:14



Eo ơi, cả ngày hôm qua....đi suốt.....!

1 giờ mấy chạy đi coi phim "promise"....hihih , cũng dễ thương.....lại là tình yêu....ừ thì tình yêu thôi, cuộc đời này ngoài tình yêu thì còn cái gì để đáng nói, phải không? :)

Sau khi coi phim xong thì đi "memphis in may festival"....ừ....đến 2 giờ sáng mới về tới nhà, suốt cả mấy tiếng đồng hồ đứng nghe nhạc....cặp giò muốn rụng, người ta lại cứ hút thuốc phì phèo nên muốn ngợp thở......người gì mà hong biết từ phương nào đến, đông dễ sợ luôn...Năm rồi ta cũng có đi, nhưng đi 1 ngày thôi...trời năm rồi lại lạnh, ta lại không có biết, nên ăn mặc sơ sài, nên...lạnh chết được. Năm nay...kinh nghiệm mang theo chiếc áo khoác, nên.....hỏng lạnh tẹo nào hết...mà làm sao lạnh được, người ta đông nghẹt, xoay người qua nhẹ 1 cái thôi đã chạm nhau rồi....mà ghét..ta lại có xíu hà...nên....có nhìn thấy được sân khấu đâu...thành ra nghe thôi....Cô gái cạnh ta cũng nhỏ xíu như ta....quay sang hỏi:

- Ủa, ai đang hát thế...

- Ta cười nhúng vai bảo...chẳng biết, và kêu cô hỏi anh ta.

Chời ạ! Nhè ta mà hỏi ....ca sĩ, nhạc sĩ người Việt mà hỏi ta còn ú ớ huống gì người nước ngoài. Nhưng xuất chót thì có ông ca sĩ kim nhạc sĩ ....B.B King gì đó ...ừ ta nghe rỏ và thấy vì lần này ta với anh đứng gần sân khấu hơn, những người xung quanh lại rất dễ thương, họ thấy ta bé xíu nên cứ nhường cho ta ....hihih có anh đứng trước mặc ...hong ...cậu bé chứ ....chời ạ ,...người gì mà to đùng ..gấp ba ta luôn chắc ....thấy ta tội nghiệp hay sao á ...nên cứ nhường chổ cho ta ....cậu bé kế bên thì phải đưa cái vai cho ta vịnh đở mỗi khi ta nhón chân ... Con người bình thường thì đôi khi to tiếng vơi nhau ...., nhưng hể đi đến những chổ như thế thì bao giờ cũng gặp những cử chỉ dễ thương, có lẽ họ biết, nơi này chỉ dành cho những người thưởng thức âm nhạc, hoặc tận hưởng những ngày nghỉ và gặp gở giữa bạn bè thân hoặc sơ ....

Cũng nhờ mấy tháng qua xếp hàng xin nhạc không lời, và nghe rết ta cũng hơi mê mê...nhờ vậy mà lần này đi nghe nhạc ta cũng có phần hơi thích thích ...chứ không như năm rồi ngủ gục á ......:) Ta thì chỉ kết những trái bắp nướng thôi ...ăn nó mà mê. Cậu bán bắp hỏi:

- Ủa, bửa hổm cô có đi Crawfish Festival mà phải hong?

Nghe cậu hỏi, ta mới nhớ ...ừ, thì rõ ràng bửa hôm đó cũng ăn bắp của cậu bán mờ. Ừ bửa hôm đó đi ăn crawfish về bị bịnh hết 1 trận sanh tử mà vẫn hong tởn .....:) Kỳ này hong biết có bị bịnh hong ...ui ..đôi chân của ta ngủ một đêm mà giờ còn rụng rời quá ....Ngày mai, ngày mốt ...cũng đi nữa ..chắc xỉu. Hmmm...nhưng vui!


06.05.2006

diên vỹ

Thứ Năm, 1 tháng 6, 2006

chuyện.....đời thường....! 01.06.2006

  chuyện.....đời thường....! 01.06.2006


Chán!


Ừ, cuộc sống này dù con người ta thuộc tầng lớp giàu sang hay nghèo khó thì hầu như ai ai cũng có một cảm giác chán ....Người giàu chán vì nổi không tìm đâu ra chân tình ở giữa núi tiền, biển bạc. Người nghèo khổ chán vì chẳng làm sao lo trọn miếng ăn, manh áo ...Thế là chán ...thế là thở dài.....


Ta cũng vậy, cũng có lúc chán, cũng có lúc thở dài. Cuộc sống của ta không thuộc vào hai tầng lớp trên, nhưng ừ thì cũng chán.


Học, đọc tiếng Anh đến mệt nhừ, ta muốn tìm cái gì đó phá phách cho khuây khoả ....ta bước ra bang công! Ngồi đọc sách đâu được 2 phút, ta không thể chịu nổi cái nóng hừng hực của đất trời, nên ....ta vào lại trong nhà.


Lướt nhìn qua tủ sách để tìm một cái gì đó ....Chợt mắt ta dừng lại ở 2 bộ băng cassettes tiếng pháp. Mở ra xem, trên quyển sách có ghi ngày 31 tháng 12 năm 1997. Chà ....Gần 10 năm rồi ...., nhanh quá!


Hồi ở trung học, ta có lấy 2 lớp tiếng Pháp, và ông thầy ưng ý lắm. Trước khi ta ra trường, ông thầy tặng cho ta 1 bộ học tiếng pháp và còn ghi trong lưu bút rằng ta nên đeo đuổi tiếp thứ tiếng đó ...vì thầy nhận thấy ta có năng khiếu.


Hhihih ...Năng khiếu không ta chẳng biết, có điều bây giờ ta đã quên tất cả, không nhớ một chữ nào ngoài "bonjour" và "merci"


Bộ băng cassettes có lẽ lâu quá không mở ra, nên nó dính chặt vào chiếc hộp, ta cố nại ra mà nó vẫn hong nhúc nhích, ....và rồi mạnh tay làm sao đó, cái băng bị tách ra làm hai. Ta vừa bực mình, vừa tiếc của.


Thế là ta lại mất cả buổi để ngồi gắng lại..... Thiệt đúng là quá rãnh!


Cuối cùng thì ta cũng gắn lại xong, cũng may là băng còn chạy được. Nghe đâu được một bài ...thì cũng chỉ có nhận ra được chữ "bonjour" ...rõ chán ....!


Ta dẹp tiếng pháp qua một bên....chợt nhớ có mấy câu chuyện audio ta đã load vào server của thư quán mà chưa có dịp nghe để đăng vào diễn đàn ...nên ta vừa ngồi nghe, vừa đem thơ vào thư viện.....


Buồn! Những câu chuyện buồn vô tận.....Những cái đau của từng nhân vật, những cái sầu, mất mát ....thế mà cũng làm ta xúc cảm vô cùng....!


Hôm qua vô tình ta nói với anh là ta chán đời, ta chán người ...!


Ừ, vô tình thôi mà ...cũng khiến anh buồn ...anh hỏi:


- Em chán luôn cả anh sao?


Ta nghẹn lời....! Không, ta không biết .....ta chỉ cảm thấy chán ...nên ta bày tỏ cùng anh ...nhưng ta lại vô tâm đến nổi quên anh cũng là con người và anh cũng là cuộc sống của ta.....!


Hình như anh đau vì câu nói ấy ....nên anh bỏ ra ngoài ....Ta cảm thấy mình vô tâm quá ...nhưng lại chẳng biết làm sao. Tự nhiên ...mà không có lẽ vì những suy nghĩ dồn dập nên ta nhức đầu đến vô cùng ...và thiếp đi tự lúc nào ta cũng chẳng biết ....!


Có đôi lúc, ta vô tâm quá ....Vô tâm một cách tàn nhẫn ...Trời ạ ...! Nếu ta là một người tầm thường tại sao ông trời không cho ta có một lối suy nghĩ tầm thường luôn đi hở ...để ta bớt suy tư, để ta bớt làm khổ anh ....! Đã rất nhiều lần ta tập cho mình có một lối suy nghĩ của người an phận ...nhưng ta không làm được. Tận trong tiềm thức hình như có một luồng sóng háo danh, ham lợi và thèm thuồng cuộc sống xa hoa nào đó dấy lên trong ta ....nên có lúc ta chán nản với đời thường, ta ghét cuộc sống hiện tại và ghét luôn cả cái con người tầm thường của mình. Ừ, thì là ý nghĩ thôi ...nó dấy lên, rồi nó tắt rụi ...vì ta biết ....hiện tại vẫn là quí hơn mọi thứ.


Nhưng ...dù biết là biết như thế ...mà buồn thì ...vẫn buồn ...một cái buồn chẳng biết từ đâu, chẳng biết vì lý do gì.....? Ta nói với anh như thì thầm với chính mình:


- Sao em không biến mất trên đời này hở anh ....!


Ừ, lại là một lời vô ý ....Anh giận , anh trách:


- Em có biết là anh cần em lắm không?


Ta không biết, và ta không tin ......trên đời này làm gì có một người cần một người, và làm gì có ..một người yêu một người chân chính hở? ....Ta im lặng với suy nghĩ của mình ....Nhìn ra khung cửa sổ, ta thấy có một vì sao đơn độc ........Anh nói như muốn khóc:


- Gần ba năm rồi ..chẳng lẽ ...em không hiểu cái tình anh dành cho em sao?


Tự dưng ta thấy chán ghét con người của ta quá ....Cứ vô tâm, cứ làm cho người khác buồn .....! Mà cũng tội, chắc tại ...ta chán chán vậy thôi ....chứ bình thường ta ok lắm mờ ....Kỳ thiệt ...!


Để rồi ta nghiệm ra một điều, hình như với người yêu mình...đừng bao giờ bày tỏ thật lòng những suy nghĩ về cuộc đời, bởi vì bày tỏ không khéo, mình sẽ khiến người khác đau...!


Chà! Nếu thế thì.....rõ khổ....! Ơ thôi, thì cứ bày tỏ cùng trang nhật ký...cùng thế giới ảo.....! Chắc được chứ....?


Thứ Ba, 30 tháng 5, 2006

chuyện.....đời thường....! 23.05.2006 21:26:2

 

 chuyện.....đời thường....! 23.05.2006 21:26:20


ối qua cơm nước xong, ta bảo anh :


- Cho anh dùng computer đó!


- Còn em làm gì ?


- Em đi tắm


Anh cười hí hí ....Rồi chạy tuốt vào phòng computer ngay. Đúng là ...đáng ghét ......Mê computer hơn ...ta. Ơ mặc kệ. Ta ....tự nhiên lười nên đáng lẽ đi tắm, ta lại nhảy lên giường nằm nhìn ra phía cửa sổ.


Tự dưng nhớ ba quá. Không biết giờ ....ba làm gì hén? Cái chân có còn đau không? Ba chắc vẫn còn ăn cơm nếp chứ ...? Ừ bao tử ba bị đau á. ....Mười mấy năm rồi còn gì .....Mười mấy năm ta không hề nói chuyện với ba ...Ai biểu ba có lỗi với mẹ chi ! ...Ơ ráng chịu á ....!


Lần ta gặp ba là khoảng 4 năm trước. Lúc ấy ta đang với bạn trai cũ lơn tơn vào tiệm computer để tìm mua vài software .....Đang đi qua mấy gian hàng, tự dưng có một người đàn ông nhìn ta. Ừ quen lắm ....mà nhất thời ta không nhớ ra là ai cả. Ta đi khỏi gian hàng đó rồi mà ông ấy vẫn cứ còn nhìn .....chợt ông kêu lên:


- Vy, mày đi với ai đó!


Á trời. ...Cái giọng nói này, cái tiếng gọi này ....Thế là ta chợt nắm tay bạn trai ...và đâm đầu chạy. Ở đằng sau vẫn tiếng kêu với theo:


- Nè đứng lại, đứng lại cho tao hỏi chút ....!


Mặc, ta chạy riếc ra xe á. Bạn trai vừa thở vừa hỏi:


- Khi không mắc gì mà em chạy dữ vậy? Ông đó là ai ...?


Ta cũng đang thở hổn hển .....vừa thở vừa nói:


- Ba em ...!


- Trời đất! Ổng là ba em hở ...? Nếu ba em ....sao em chạy dữ vậy ...?


- Kệ em!


- Em còn ..giận ổng ...?


- Ai thèm ...!


- Vậy chứ sao chạy ...?


- Chứ đứng đó làm gì ..?


- Em ngộ chưa ...!


- Ừ, vậy đó ...!


Để rồi cho mãi tới bây giờ, ta vẫn chưa gặp lại ba. Đôi lúc ta hong biết là ba có nhớ bọn ta không? Có nhớ mẹ không? ...Mà chắc không ...? Đàn ông mà ...hihihi ....Mà ngày xưa rất xưa ...khi ta còn 4 - 5 tuổi gì đó ...ba cưng ta lắm .....đi đâu cũng dắt ta theo, cả lúc đi nhậu nữa ....vậy mà ...khi ta lên 6 tuổi, ba bỏ ta ...gặp lại ba ..lúc 14 tuổi ...rồi thì ba cũng bỏ rơi ta ....Buồn không ? ...Ta không biết ...! Mà hồi đó có buồn chút chút chứ ....giờ lớn rồi tự dưng bớt lại. Hôn nhân của thời nay thường hay đổ vỡ, vì con người không ràng buộc quá về lễ giáo như cái thời ngày xưa .....cái thời con người lấy đạo Nho làm gốc ....chứ không phải sống kiểu Tây hoá như bây giờ ... ...nên ...hễ thích thì người ta giữ, không thì người ta bỏ đi. Hmmm, ta không biết cái nào là đúng, cái nào là sai. Thiệt ra sống kiểu xưa thì cũng thiệt thòi cho những ai không yêu mà phải chung đụng sớm tối ...nhưng theo cái kiểu ngày nay thì ..cũng thiệt tội cho những ai còn nhìn đời qua cặp mắt ngày xưa.

Và thế, ta thường hay tự hỏi ...: " Có bao giờ ...ba nhớ bọn ta không? ...." Tự hỏi rồi tự trả lời ...có lẽ có ...có lẽ ....không ....? Ừ có lẽ ...


Đang chìm trong suy nghĩ .....lung tung ....Chợt anh chạy vào phòng hỏi:


- Ủa anh nghe nói có người định đi tắm mà ..sao giờ lại nằm trong này ..?


Ta mắc cười với cái giọng nói nửa trêu nửa chọc của anh ....ta ...trả lời:


- Ơ lạ chưa, em cho anh dùng máy computer ...thì anh cứ dùng ...còn việc em có đi tắm hay không đâu ảnh hưởng tới việc anh dùng computer chứ?


Anh tắc lưỡi bảo:


- Chà sao em hay tỏ ra là mình thông minh chi vậy?


- Chứ anh muốn em ..trả lời như thế nào ?


Anh cười hì hì bảo:


- Thôi được rồi người thông minh ơi, nữ thần Vệ Nữ của tôi à ...làm ơn đi tắm ..hong thôi cái gường của tui sẽ bị bốc mùi ...!


Ta cười ngất ...đấm cho anh vài đấm ...rồi mới chịu đi .


Ừ ta nghĩ .....không biết rồi ..anh có giống ba không? Có bỏ rơi ta không? ...Ừ mà ..dù anh có bỏ, ta cũng không như mẹ, không đau khổ, không hận, không sầu .... Có thể là ta vẫn tiếp tục yêu, vẫn ...có một người đàn ông khác ....và cũng có thể ..người đàn ông đó cũng sẽ như ba ...cũng sẽ bỏ rơi ta ...Nhưng dù có thế nào ....ta cũng sẽ không như mẹ ...không đau, không hận ....không sầu.


Ta biết, đau hận, sầu khổ là thói thường của người đàn bà ....ta biết chứ ...nhưng ta sợ lắm ....thật sự là rất sợ. Suốt mấy năm ta chính mắt thấy mẹ đã sống như thế nào khi thiếu vắng ba, mẹ khóc ..hầu như khóc ở mỗi đêm. Lúc đó ta bé quá ....ta không biết làm sao để xoa dịu vết thương lòng của mẹ ....ngoài việc ngày ngày học cho thật giỏi, ăn cho thật nhiều để mau lớn, để có thể đi làm ..., lúc ấy ta ngoan lắm .....! Nhưng bây giờ thì hết ngoan rồi á ...tại ...ừ ..mẹ đã vui rồi ...mẹ đã không còn khổ nữa ....Ta mừng lắm ...và hình như ta quên là cần phải làm cho mẹ vui .....!


Thấy không? Đau khổ, hận sầu chỉ hại cho mình thôi, cho nên ....ta luôn tự nhủ với mình, dù tình yêu của ta có phải cay đắng lắm .....ta nhất định cũng hỏng thèm buồn á .....hihih ..ừ nói thế thôi ...chứ.ai biết nà ...!


Ừ mà liệu ....ta sẽ có bị khổ như mẹ không hở ...? Ừ có thể .....nhưng ...ta nghĩ chắc không đến nổi nào đâu ....!Ừ ...nhưng ai biết nà ...!


Hôm qua xem phim ...cái ông kia nói là ...:


- Tôi không cần biết chuyện gì xảy ra ở ngày mai ...hôm nay có rượu thì tôi say ....!


Ừ hén ..hihih ..nhưng mà hôm nay ta hỏng có rượu ...làm sao say đây? ...Có cái computer thôi hà ....hỏng lẽ nói là ....có computer thì ...ta cứ vào nét ...cứ type ...chà ...hihihihi anh mà biết được ta lười học ..anh sẽ giảng cho 1 tràn á ....! Ơ, ngán thật! Hình như anh cũng giống ba ...hay la ...hay giảng ...! Chà ..ghê hén ...! Thế anh có giống ba không hở ...? Ừ, mà kệ ....giống hay không cũng chẳng quan trọng lắm ..phải không? Chuyện nhỏ mà ...! Đời người ngắn ngủi ....lo nhiều mau già ...hhihih :) Ừ thôi hỏng thèm lo nữa á!


Thứ Ba, 23 tháng 5, 2006

chuyện.....đời thường....! 23.05.2006

 




Lười đi nấu đồ ăn, nên ....ta ngồi xem phim xíu. Có tiếng điện thoại reng. Ừ ta biết ngay là của nhóc em, tại ta có set số của nó ở tiếng reng khác với mọi người, để mỗi khi nó gọi thì ta biết ngay.


Vừa kề phone bên tay thì bên kia nó đã la lên:


- Rồi sao bà ...?


Ta lười biếng trả lời:


- Sao là ....sao?


- Có đi hay hong ?


- Đi đâu ?


- Mệt!


- Ừ .....


Nghe giọng của nó có vẻ buồn buồn sao đó ...nên ta ...hỏi:


- Có chuyện buồn hả?


- Ừ ...


- Buồn gì ...?


- Buồn ngủ ...!


- Xí ....! Đang ở đâu dạ ?


- Thì đang ở parking lot chờ mẹ nà ...! Rồi bà chưa trả lời á !...Có đi hay hong?


- Nửa muốn đi, nửa hong ...


Ừ thì nhân ngày lễ kỷ niệm gì nè ....nên nó rũ ta láy xe qua tận bên St. Louis á ....để xem hoa. Đâu chừng 5 tiếng mấy láy xe thôi. Lâu lắm rồi á, hình như hơn 4 năm rồi ta không đi xa nữa. Những năm về trước hễ hè về lại chị em ta .....hay đi chơi. Có lần đi đám cưới nhỏ bạn, chị em ta phải láy xe cả 20 mấy tiếng á. Thích thú lắm. Nhỏ bạn bảo đi máy bay khoẻ ....hmmm nhưng tại 3 chị em ta đi nên ...nghĩ láy xe vui hơn ....! Lần này thì cũng ba đứa, ta, em kế và ...đứa em trai út.


Mà sao ta tự dưng thấy lười quá. Năm năm trước ta và cả gia đình có qua bên ấy rồi. Tưởng gì, ừ thì hoa cũng đẹp, vườn cũng xinh, gia đình thích nên chụp hình quá trời luôn, ai ngờ ..rửa ra tấm nào tấm nấy đen thui ......Cũng tại cái máy kìa, khi không hư mà hỏng ai biết ....Gia đình tiếc hùi hụi luôn ....nên năm nào hễ khoảng tháng này cũng muốn đi qua bên đó hết, nhưng lần lựa mãi tới bây giờ mới có dịp. Mà công nhận vườn hoa đó đẹp lắm nghen, lại lớn nữa ...Ừ đi mỏi giò luôn á.


Hai tháng trước nhóc em có rũ ta đi Houston ...lúc đầu ta hứa là đi ..nhưng sao đó tự nhiên lười, nên ....hong đi. Lần này mà hong đi nữa ..chắc từ nay đến sau nó hỏng thèm rũ ta luôn á ...Nên chắc thôi, ...kệ .........!


Bên kia điện thoại, nhỏ em nhề nhệ ....tiếp:


- Bà ......sao ?


- Ừ thì đi ....!


- Có vậy cũng suy nghĩ lâu!


- Ủa mà mình đi tuần này hả?


- Hỏng phải, tuần sau ...?


- Thiệt ?


- Ừ, tuần sau bà về là tui đi rồi á ...!


- Xí ....!


Hỏng biết sao, có đôi lúc ta lười quá ...! Nói đôi ba câu với nhóc em rồi ...ta ....bảo là phải đi nấu đồ ăn .....kêu nó đi ngủ tiếp á .....!


Đúng là một ngày bình thường lại trôi qua. Không có gì đặc biệt, không có gì ......cả ...., một ngày như mọi ngày.


Thứ năm này ta lại phải đi giữ 3 nhóc cháu .....Ui tự dưng ngán ...vô cùng ....! Hmmm con nít dễ thương thiệt ...nhưng ....mệt lắm với tụi nó á!


Ta than thế với anh, anh bảo:


- Nếu là con em, em sẽ chẳng thấy mệt đâu!


- Sao lại không kà?...Con nít thì ...đứa nào hong vậy nà ....!


- Mai mốt có rồi em biết!


Chà ! Nghe anh phán 1 câu ...ta tự dưng thấy ngán. ...Ngán quá ....! Ta cũng nói thế với nhỏ em út ....Nó cười khì khì bảo:


- Ừ, có con sớm mai mốt già được nhờ ....!


Ta ...cười ngán ngẫm nói với nó:


- Ừ, cưng muốn mốt già sướng thì ráng chịu khổ đi nghen, chị chẳng ham .....thời đại này mà mong nhờ con!


Ừ mà thời đại này có thiệt ...con cái tệ đến vậy không ta? ....Ta chẳng biết, có điều mỗi lần bọn ta bảo mẹ nên nghỉ làm ở nhà để em ta lo thì mẹ ta hay nói:


- Ở đó mà đợi mấy người nuôi....Thôi để tui tự lo cho tui chắc ăn hơn!


Nghe mẹ nói, ta nghĩ mà cũng hỏng biết nữa ....Hỏng lẽ mẹ có đến 5 đứa con mà hỏng có đứa nào lo được cho mẹ sao ta. .... Nếu quả thật thế thì ....buồn lắm phải không? Mà hỏng lẻ .....bọn ta .....kỳ đến vậy à ...? ....Ừ nhưng lòng người khó đo mờ, ai biết bây giờ ta nghĩ thế, sau này ta lại nghĩ khác .....Ai biết nà ....!



23.05.2006

diên vỹ

Thứ Bảy, 20 tháng 5, 2006

chuyện.....đời thường....! 20.05.2006 00:00:58

 




Thường mỗi ngày 5 giờ sáng là anh và ta phải dậy để chuẩn bị chạy bộ. Chạy 1 tiếng thôi.


Cũng như thường lệ, cái đồng hồ báo thức ré lên, là anh bắt đầu đi xúc miệng, bật computer lên để coi thời tiết nóng lạnh ra sao.....và ghét, hể ta dậy mang giày, bận đồ chạy bộ vào thì anh tắt computer ngay và đi sớm. Còn ngược lại bửa hôm nào ta lười nướng thêm đôi phút và ngủ quên luôn cả 45 phút thì...anh vẫn cứ điềm nhiên ở trong phòng computer mà.....đọc tin tức.


Và sáng này, vì lười nên ta nướng....đến 5 giờ 45 mới dậy. Nghe ta dậy là anh tắt computer ngay chạy ra. Ghét, ta hỏng thèm nói tới anh. Anh hỏi, ta cũng im.


Ra đến ngoài sân, anh cằn nhằn:


- Sao ngày nào em cũng giận anh?


Ức ta la lên:


- Ngày nào.....cũng giận nghĩa là sao? Anh làm ơn nghĩ kỷ lại hôm qua em có giận anh không?


Anh nghĩ một hơi rồi nói...


- Thế thì không !


Ta ức quá.... hihih mà hong hiểu sao mỗi khi ức là nước mắt nó rớt ra hà....Nên anh bực bảo :


- Trời ơi ! Vậy cũng mít ướt!


- Anh nói oan người ta mờ!


- Mà rõ ràng em đang giận anh á!


- Ai biểu anh mê computer...!


- Trời....anh....pay mấy cái bill mà


- Pay mấy cái bill mà tốn cả 45 phút à!


- Thì tại...anh check thời tiếc !


- Check thời tiếc tốn hong tới 1 phút !


-...Ờ thì tại anh...!


Được thế ta lại ré lên....


- Đã vậy còn hong biết lỗi, còn dám đổi thừa giận anh mỗi ngày....từ nay em bỏ mặc anh, em sẽ hỏng thèm nói gì nữa


- Thôi...! Anh sai ! Em làm ơn đừng bỏ mặc anh nghen....được không...?


hihihih Hỏng biết sao mỗi khi giận anh là ta thấy giận mình hơn xíu. Người ta nói con người tham lam, được cái này mong cái kia, chắc có lẽ ta cũng vậy....Nên...cứ hay giận hờn vô lý.... Ơ mà kệ, biết sao giờ, ảnh mà hết thương thì ta cũng đành chịu, chứ hỏng lẻ van xin này nỉ.....còn mà nếu ảnh còn thương thì ta nghĩ...chắc hỏng sao.


Tự nhiên ta cảm thấy chán. Chán mình, chán người...chán cả cuộc sống...ừ tự nhiên có 1 cái chán to đùng nó khiến ta chẳng thèm chạy bộ nữa...ta lê từng bước một cách nặng nhọc......Ta đá những viên sỏi tứ tung....ta thấy....ơ cuộc sống sao mà vô nghĩa quá.....và ta thấy bản thân tầm thương đến vô cùng.


Anh chạy một vòng, anh bỏ mặc ta.....Anh chạy thêm vòng thứ hai....gặp ta, anh quay lại nói....


- Vy à, anh vẫn yêu em....!


Ngộ hén, tự nhiên ta thấy mắc cười. Cố nín cười lắm mà.....hỏng được. Thấy ta vẫn cuối đầu, gầm mặt. Anh chạy tới kéo tay ta bảo:


- Anh biết em lo cho anh, anh biết.....anh sai... Đừng giận anh nghen.


Đến lúc này, ta không thể nín cười được. Nên bật cười lớn và nói:


- Anh xạo á....!


Và kỳ thật, hôm nay một tiếng qua rất nhanh, thường bửa ta hay hỏi anh sao lâu quá, anh có ăn gian không...v.v.v.....


Anh kể về chuyện hãng, anh kể về những người bạn.....Anh nói:


- Kỳ nghen em, tại sao.....mấy nhà tâm lý học tạo ra những bài trắc nghiệm đúng với mình quá vậy?


Ta cười, bảo :


- Có gì khó đâu nè, chỉ tại....số đông người ta thường đặt ra một định nghĩa cho một vật rồi mình tin theo đó và họ lấy đó làm chuẩn thôi.


Anh bảo trong một trắc nghiệm bảo là chọn màu.....anh chọn màu vàng khi anh nghĩ đến ta, và kết quả bảo là màu vàng là màu nói về một người anh không thể nào quên....


Xí đúng là nịnh....! Biết ta đang giận anh bày trò. Nhưng ta thấy vui vui.


.....


Ừ thì anh đi làm rồi....ta lại ở nhà...lại với 4 bức tường.....! Bạn cùng ta chỉ là chiếc máy tính và những chương trình vụng vặt.....Không phải ta than hay chê cuộc sống bình thường này, mà chỉ tại...ta thấy....chán mình quá. Hỏng hiểu sao dạo này ta lười học quá.....!


Đọc về quyển những người đàn bà lừng danh thế giới thì ta thấy chán hơn. Ừ....mình bình thường quá phải không? Bình thường đến nổi không biết vui với cuộc sống....!


Người bạn bảo ta là :


- Nổi tiếng rồi sao chứ, cũng thế thôi ...!


Ừ ta biết ...nhưng ít ra ..mình cũng thoả chí tung hoành ngang dọc chứ phải hong ? ..... Chứ cái gì mà thui thủi sống rồi thui thủi biến mất, sinh ra hong ai hay, chết đi chẳng ai biết ....ôi nó vô vị làm sao á ....! Nghĩ đến đó, nên sáng này ta hỏi anh ?


- Có phải dù em tầm thường anh cũng yêu , phải không ?


- Ý của em là ...


- Ví dụ sau này, 10 hay 20 năm nữa em cũng vẫn là em, cũng chẳng làm nên cái gì với đời, anh cũng yêu phải không ?


- Ửa , bộ em định thành ...cái khác hả


- Ừ thì, giống như là .... giàu á


- Em dám chê anh nghèo ...?


- Xí ...!


Hơi ..... người ta hỏi mà anh trả lời đâu đâu á ...! Mặc .....! Ừ lòng ta tự nhiên chùng xuống ...lạ quá ....!


Ta đọc đâu đó bảo :


- Muốn thành công trong đời, thì con người ta cần phải có sự kiên nhẫn, ý chí và khao khát....


Ôi....cái gì ta cũng không có....chẳng biết ta khao khát cái thứ gì đây nữa...? Có đôi lúc ta thấy hoảng hồn khi nghĩ đến mình 60 tuổi rồi mà vẫn ngồi trước trang nhật ký như ngày hôm nay.....! Điều đó thật kinh dị quá....!

20.05.2006

diên vỹ

Thứ Sáu, 19 tháng 5, 2006

chuyện.....đời thường....! 19.05.2006 23:18:22

 


Bửa hôm chiều chủ nhật, ta gặp chị....


Ngày xưa, ta và chị làm chung, nên hầu như là từ sáng tới chiều bao giờ ta và chị cũng xúm xích bên nhau kể chuyện trời trăng mây gió. Chẳng biết sao....ta thích chị và chị thì thích nghe ta...kể chuyện.


Mà lần đầu tiên gặp chị đó nhe,....ta chẳng có thiện cảm tí nào. Ta về nói với mẹ là:


- Mẹ, con hỏng thích chị đó...?


Mẹ ngạc nhiên hỏi:


- Sao vậy, mẹ thấy nó vui vẻ lắm mà.


Lúc bấy giờ chị là bạn thân của chị hai ta, nên chị hai ta nói đủ thứ tốt về chị, ta thì cố tình bôi bác....., ta bảo:


- Người gì bất lịch sự quá, em tới nhà chỉ, chẳng thấy chỉ chào em một tiếng...nên em hong thích.....!


Rồi một hôm, ta đang lang thang tìm việc làm, chị nói với mẹ là trong hãng chị đang cần người. Thế là ta bắt đầu đi làm chung với chị. Ngày đầu tiên, cũng không biết lý do gì đó, ta quên mất, nhưng ta đi chung với chị.


Phút đầu tiên hơi khó chịu, vì ta vốn không có thiện cảm với chị ngay từ đầu. Nhưng hỏng biết tại sao .....hình như có ai đó vặn trúng đài á, nên ta và chị vào câu chuyện hồi nào hỏng hay, và hai chị em cứ cười cười nói nói ....đến nổi từ đó, hể làm gì cũng đứng gần nhau để mong được nói chuyện.


Chị hay bảo ta:


- Em xạo quá trời ....!


Ta cười :


- Ai bắt chị tin ...!


- Vậy mà chị cam lòng tin mới chết chứ ...!


Ừ, ta hay nói ...chuyện .....xạo ....! ....Ừ thì ..một ngày làm việc chán ngắt, nên ta kiếm chuyện nói ....nói để chọc chị cười, để ...ừ cũng chẳng biết để làm gì nữa ....Có lẽ đời thường chán quá, nên .....con người ta .....tìm cách thoát ly chăng ...? Không biết ...có điều ...từ ngày ta không làm chung chị nữa thì hai chị em ít gặp nhau lắm.


Tính của chị rất vô tư. Trong mấy năm làm chung, hầu như chưa một lần nào ta và chị cãi nhau ...hay bất đồng ý kiến cả. Mẹ thường hay bảo ta:


- Con cuốn gói qua nhà P. ở luôn đi !


Ta hỏi tại sao thì mẹ trả lời :


- Còn hỏi, con gái gì mà vô tư, con gái gì mà ....hư quá!


hihihi ...ừ trong mắt mẹ, ta và chị ...là thuộc loại vô tư và hư lắm ...cái hư theo nghĩa của mẹ là ...đi thì quên chìa khoá, gặp ai thì .....hay quên không nhớ mặt, hoặc người ta làm gì thì làm, ta và chị ít khi để ý đến.


Hôm gặp lại chị, chị vui lắm, gần 10 giờ tối rồi mà chị còn chưa chịu cho ta về .....cứ kéo lại nói chuyện, bảo là khó lắm mới gặp nhau.


Quả thật, đời sống bên này bận rộn quá, mặc dù mình cũng là người bình thường thôi, sáng đi làm, chiều về nhà, ngày qua ngày nối tiếp, ngay cả khi chị em ở trong nhà còn khó gặp, huống chi bạn bè.


Ta nhìn chị, chọc :


- Chà, dạo này em thấy chị đẹp ra à nghen!


Chị tủm tỉm cười rất dễ thương ....và cũng câu ngày xưa:


- Em là xạo số một !


- Em nói thật mà, .....


Rồi ta giả đò suy nghĩ đôi phút ....và nói:


- Hmmm ....mà em thấy con người ta có tình yêu thì cái đôi mắt nó ánh lên một niềm vui á chị .....và cả da vẻ cũng hồng hào nữa ...mùa xuân đang đến với chị hả ....?


Nhẹ chồm tới quánh ta một cái ....lầm bầm :


- Em đó nghen ....giỏi nhất là nói xạo ...! Cả mấy năm không làm chung, em cũng chẳng thay đổi tí nào.


Rồi hỏng biết chị nghĩ sao đó ....chị lại tiếp:


- Mà thiệt em ...hihih ...chị cũng tự dưng thấy mình đẹp ra ...!


- Đó , em nói mà ....!


- Thiệt ra ....ừ mà em biết hong .... đàn bà mà hễ có ai ngày ngày thỏ thẻ vào tai nói là mình đẹp, thì tự nhiên khi soi gương cũng thấy mình đẹp ra.


Ta bật cười thật lớn. Chị thẹn đỏ mặt.


Mà đúng. Cuộc sống của những người bình thường, như ta, như chị ...thì có cầu mong gì đâu. Nếu may mắn được một người hết lòng yêu mến thì còn gì hạnh phúc bằng.


Có một khoảng thời gian chị rất khổ sở. Khổ vì chồng ...! Ừ, hầu như mọi con người khi lớn lên, khi bước vào đời thì ít nhất một lần ....chịu khổ .....


Chồng của chị ...sau khi cưới cả gần 10 năm nói 1 câu nghe ..lãng xẹt ...:


- Anh không hề yêu em, .....người anh yêu là ......


Trời! Nghe lãng xẹt không thể tưởng.


Sau khi biết được anh ngoại tình, chị vẫn tha thứ, và mong anh trở về!


Trời! Ta chỉ biết lắt đầu .......!


Lúc đó ta bảo chị:


- Tha thứ là một cái hay á chị ...., nhưng tha thứ kiểu này có hại cho mình thôi. Chị có thể không giận anh, nhưng chị cũng phải biết tự lo chính mình, chị trẻ, đẹp, lại dễ thương, thêm vào chị đâu phải thuộc loại đàn bà sống nhờ vào người đâu ...chị tự lực, chị thông minh nữa ...em nghĩ, chị nên để cho ảnh đi đâu thì đi ....sống ra sao thì sống ....chị cứ sống cho mình, em tin là một người như chị sẽ có một người đàn ông xứng đáng để yêu á.


Không biết chị nghĩ gì, ta không rõ .....để rồi cuối cùng nghe mẹ bảo chị cũng tìm được một người yêu!


Và như bây giờ, thì chị vui lắm. Cả đứa con gái của chị cũng cứ hay đốc thúc chị tiến đến hôn nhân với người sau này. Cô bé chỉ 10 tuổi thôi, nhưng rất thông minh và nhạy cảm ...., cô bé bảo với chị :


- Con thích chú lắm mẹ ơi, sao mẹ không đám cưới với chú ....


Chị nói đùa với cô bé:


- Mẹ cũng thích chú, nhưng bà dì không ưa chú , mẹ biết tính sao ?


Cô bé trợn mắt hỏi lại chị :


- Thế ...mẹ nghe lời con hay nghe lời bà dì ...!


Ta nghe câu chuyện mà không khỏi bật cười ....Ừ bà dì ....chỉ là một người trong hội thánh, vì gia cảnh đơn độc lại bịnh hoạn liên miên, tuổi lại già ...nên chị đem về nhà ở chung, bà có thể giúp chị trông nhà, đồng thời lại có được một chổ ở mà không cần đi làm cực khổ.



Ơ, ta thì thấy rằng hễ yêu nhau, mến nhau thì nên cùng nhau hưởng cái tình cảm đó, hơi sức đâu mà đắng đo cho mệt. Còn nếu lỡ tình cảm nhạt phai thì thôi anh đi đường anh, em đi đường em cho nó gọn, gây nhau chi những cái khổ nà. Cuộc sống đã quá phiền rồi, tại sao mình lại tự đày đọa nhau chứ? Thiệt ta chẳng hiểu nổi....!


19.05.2006

diên vỹ

chuyện.....đời thường....! 19.05.2006

 



Trời ạ ! có ai biết rằng bị con nít thích là một điều khổ không?


Em ta có ba đứa con chứ gì, toàn là trai....2 đứa đầu song sinh, được ba tuổi. Đứa sau thì cũng gần 2 tuổi rồi. Trong hai đứa song sinh thì có một đứa hong biết sao ta thích nó lắm. Thích đến nổi gần như là thiên vị, ta chẳng bao giờ la nó, đi đâu hay có cái gì thích thú hoặc cả lúc cho bánh trái ta cũng dành phần ưu tiên cho nó cả.


Hôm chủ nhật, chị ta muốn đãi mẹ ăn sushi, nên chị em ta ráp làm cho mẹ. Đang lui cui dưới bếp cùng các chị em làm việc, nhóc con của em ta nó lon ton chạy đến, ta bực quá, tưởng là đứa kia, nên ta đưa tay lên định quánh vào mông nó, nhưng nhìn lại thấy là cháu cưng của ta, nên...hihih ôm kiss nó một cái....:) Thấy không, ta thiên vị đến kỳ lạ thế đó.


Mà thằng nhóc ngộ lắm, nó biết ta thương hay sao á, nên đi ngang qua thấy ta là nó mĩm cười.....chời, nụ cười.......ngọt ghê á.


Đang xem tv, hay ngồi chơi đồ chơi, hễ có ta ở đó thì xíu xíu là nó quay sang ta.....mĩm cười.....cute ơi là cute.


Đó là những cái dễ thương hén, còn cái bị đày là....trời ạ, đi ăn nhà hàng, hay đi bất cứ nơi đâu hể có ta là nó...bắt ta nào là bồng nó nè hén, nào là cho nó ăn nè, nào là.....dẫn nó đi restroom nè, mà mẹ nó ngồi kế bên đó chứ, nhưng nó chỉ chịu mình ta thôi. Trời, đúng là khổ.. Và vì nó là anh hai, nên....bày đầu mọi thứ....hể nó đòi cái gì thì....2 nhóc kia....ăn theo...thế là ta đi đâu cũng có 3 thằng nhóc lon ton chạy theo phía sau...có khi đứa bồng tay, đứa đeo trên cổ.....người không biết tưởng nó là con ta á. Ví dụ như lúc nảy sau khi đi ăn nhà hàng ra, hỏng biết nhỏ em quen với....ông nào đó.. nó nói là ổng có đi nhà thờ....ơ ta chẳng biết, phép lịch sự nó chào hỏi....ông ấy bắt đầu......hỏi, nào là má em khoẻ không, nào là...cái chị đó là chị cả em hả....v.v.v...rồi ổng cũng như bao người....ngạc nhiên hỏi em ta :


- Ủa , 3 đứa nó là con em cả đó hả...chứ hong phải con chị ấy sao?


Trời , ta đứng trơ trơ đó chứ có phải là người vắng mặt mà ổng nói chuyện y như ta hong có ở đó. Ơ mà kệ, ta chỉ cười....hihih duyên.... ( dĩ nhiên....)


Và thường thì hễ khi ta ra về thì bắt đầu 3 cây đàn cò của 3 nhóc kéo nhau ré lên nhé...., nhóc cưng của ta thì vừa khóc vừa nắm tay ta và bảo...:


- Dì ba, đi.....


Ừ, nói vậy là ý nó muốn đi về nhà cùng ta á, và rồi....2 nhóc kia....ré theo.....Ta nào phải dụ khị, nào phải đủ thứ để cho nó hong ré. Khổ ghê.


Và bình thường nếu ngồi chơi chơi, thì hết đứa này gọi "dì ba", đến đứa kia gọi "dì ba" ...nó gọi thế chỉ để được ta nhìn nó .....nếu hong nhìn nó và cười thì tụi nó ....réo đến khi nào ta nhìn lại thì tụi nói mới thôi.


Trưa này, trong lúc giữ 3 đứa nó cho đứa em chở mẹ đi nha sĩ, ta sau khi đùa với 3 nhóc mệt quá, nên định là nằm đọc sách một xíu, hihihi mà dĩ nhiên, ta đọc sách thì phải có sách cho tụi nó , nếu hong tụi nó hong để ta yên. Nên ta chạy vào phòng nhỏ em vát 6 - 7 quyển sách truyện tranh màu mè đem ra cho tụi nó. Thế nhưng tụi nhóc có để ta yên đâu, mỗi đứa rinh 1 quyển sách chạy lại chổ ta nằm, đứa thì ngồi ngay vai ta, đứa ngồi ngay bụng, đứa ngồi dưới chân ....rồi nó bắt đầu réo nghen :


- Look! Dì ba, what's this?


Cứ câu hỏi đó, nó hỏi tới tấp, mỗi khi đứa này lật trúng hình con gì thì nó chỉ vào hình và hỏi, hỏi đến khi ta trả lời thì tụi nó mới chịu lật sang trang khác. Mà lật qua trang khác thì nó có chịu im đâu ....thế là .....cứ bản cũ sao lại ...nó tới tấp hỏi ....ta trả lời muốn đứt hơi ....hihih ....


Ừ thì, ta cũng phải ngưng đọc sách nhìn hình mà nói, nào là khỉ, chim, chó , baby, ...ôi tùm lum. Có cái hình kia, nhóc cưng hỏi ta là gì, ta ngoảnh cổ lại xem và nói là rắn. Đứa em song sinh của nó nghe nói là rắn, nên nó nhớ lại hình như nó vừa lật ở đâu đó có cũng có hình con rắn, (dĩ nhiên, vì ta mới trả lời cho nó đâu vài phút trước á) thế là ảnh te te đi tìm. Cuối cùng quyển sách đó nằm trong tay của cậu út. Nó chạy lại giật ...và thế là ....khóc nhau inh ỏi ....... ôi ...nhức cái đầu. Ta thường phục nhỏ em ta á, làm sao mà nó có thể ....mỗi ngày chịu được 3 nhóc tì quậy hén ...ờ .....còn thêm một tin vui ....nó đang có thêm baby nữa á ....!


Ta nghe xong muốn xỉu! Phải công nhận ...ta phục nó sát đất. Chắc điệu này ta phải tôn nó làm chị cả á.


19.05.2006

diên vỹ

2024.04.06 @ 7:55 PM

Bây giờ mình mới thấm thía một câu " làm con bất hiếu nhất là không có đủ tiền để lo cho cha mẹ khi về già .." haizzz ...nếu biết ...