chuyện.....đời thường....! 23.05.2006 21:26:20
ối qua cơm nước xong, ta bảo anh :
- Cho anh dùng computer đó!
- Còn em làm gì ?
- Em đi tắm
Anh cười hí hí ....Rồi chạy tuốt vào phòng computer ngay. Đúng là ...đáng ghét ......Mê computer hơn ...ta. Ơ mặc kệ. Ta ....tự nhiên lười nên đáng lẽ đi tắm, ta lại nhảy lên giường nằm nhìn ra phía cửa sổ.
Tự dưng nhớ ba quá. Không biết giờ ....ba làm gì hén? Cái chân có còn đau không? Ba chắc vẫn còn ăn cơm nếp chứ ...? Ừ bao tử ba bị đau á. ....Mười mấy năm rồi còn gì .....Mười mấy năm ta không hề nói chuyện với ba ...Ai biểu ba có lỗi với mẹ chi ! ...Ơ ráng chịu á ....!
Lần ta gặp ba là khoảng 4 năm trước. Lúc ấy ta đang với bạn trai cũ lơn tơn vào tiệm computer để tìm mua vài software .....Đang đi qua mấy gian hàng, tự dưng có một người đàn ông nhìn ta. Ừ quen lắm ....mà nhất thời ta không nhớ ra là ai cả. Ta đi khỏi gian hàng đó rồi mà ông ấy vẫn cứ còn nhìn .....chợt ông kêu lên:
- Vy, mày đi với ai đó!
Á trời. ...Cái giọng nói này, cái tiếng gọi này ....Thế là ta chợt nắm tay bạn trai ...và đâm đầu chạy. Ở đằng sau vẫn tiếng kêu với theo:
- Nè đứng lại, đứng lại cho tao hỏi chút ....!
Mặc, ta chạy riếc ra xe á. Bạn trai vừa thở vừa hỏi:
- Khi không mắc gì mà em chạy dữ vậy? Ông đó là ai ...?
Ta cũng đang thở hổn hển .....vừa thở vừa nói:
- Ba em ...!
- Trời đất! Ổng là ba em hở ...? Nếu ba em ....sao em chạy dữ vậy ...?
- Kệ em!
- Em còn ..giận ổng ...?
- Ai thèm ...!
- Vậy chứ sao chạy ...?
- Chứ đứng đó làm gì ..?
- Em ngộ chưa ...!
- Ừ, vậy đó ...!
Để rồi cho mãi tới bây giờ, ta vẫn chưa gặp lại ba. Đôi lúc ta hong biết là ba có nhớ bọn ta không? Có nhớ mẹ không? ...Mà chắc không ...? Đàn ông mà ...hihihi ....Mà ngày xưa rất xưa ...khi ta còn 4 - 5 tuổi gì đó ...ba cưng ta lắm .....đi đâu cũng dắt ta theo, cả lúc đi nhậu nữa ....vậy mà ...khi ta lên 6 tuổi, ba bỏ ta ...gặp lại ba ..lúc 14 tuổi ...rồi thì ba cũng bỏ rơi ta ....Buồn không ? ...Ta không biết ...! Mà hồi đó có buồn chút chút chứ ....giờ lớn rồi tự dưng bớt lại. Hôn nhân của thời nay thường hay đổ vỡ, vì con người không ràng buộc quá về lễ giáo như cái thời ngày xưa .....cái thời con người lấy đạo Nho làm gốc ....chứ không phải sống kiểu Tây hoá như bây giờ ... ...nên ...hễ thích thì người ta giữ, không thì người ta bỏ đi. Hmmm, ta không biết cái nào là đúng, cái nào là sai. Thiệt ra sống kiểu xưa thì cũng thiệt thòi cho những ai không yêu mà phải chung đụng sớm tối ...nhưng theo cái kiểu ngày nay thì ..cũng thiệt tội cho những ai còn nhìn đời qua cặp mắt ngày xưa.
Và thế, ta thường hay tự hỏi ...: " Có bao giờ ...ba nhớ bọn ta không? ...." Tự hỏi rồi tự trả lời ...có lẽ có ...có lẽ ....không ....? Ừ có lẽ ...
Đang chìm trong suy nghĩ .....lung tung ....Chợt anh chạy vào phòng hỏi:
- Ủa anh nghe nói có người định đi tắm mà ..sao giờ lại nằm trong này ..?
Ta mắc cười với cái giọng nói nửa trêu nửa chọc của anh ....ta ...trả lời:
- Ơ lạ chưa, em cho anh dùng máy computer ...thì anh cứ dùng ...còn việc em có đi tắm hay không đâu ảnh hưởng tới việc anh dùng computer chứ?
Anh tắc lưỡi bảo:
- Chà sao em hay tỏ ra là mình thông minh chi vậy?
- Chứ anh muốn em ..trả lời như thế nào ?
Anh cười hì hì bảo:
- Thôi được rồi người thông minh ơi, nữ thần Vệ Nữ của tôi à ...làm ơn đi tắm ..hong thôi cái gường của tui sẽ bị bốc mùi ...!
Ta cười ngất ...đấm cho anh vài đấm ...rồi mới chịu đi .
Ừ ta nghĩ .....không biết rồi ..anh có giống ba không? Có bỏ rơi ta không? ...Ừ mà ..dù anh có bỏ, ta cũng không như mẹ, không đau khổ, không hận, không sầu .... Có thể là ta vẫn tiếp tục yêu, vẫn ...có một người đàn ông khác ....và cũng có thể ..người đàn ông đó cũng sẽ như ba ...cũng sẽ bỏ rơi ta ...Nhưng dù có thế nào ....ta cũng sẽ không như mẹ ...không đau, không hận ....không sầu.
Ta biết, đau hận, sầu khổ là thói thường của người đàn bà ....ta biết chứ ...nhưng ta sợ lắm ....thật sự là rất sợ. Suốt mấy năm ta chính mắt thấy mẹ đã sống như thế nào khi thiếu vắng ba, mẹ khóc ..hầu như khóc ở mỗi đêm. Lúc đó ta bé quá ....ta không biết làm sao để xoa dịu vết thương lòng của mẹ ....ngoài việc ngày ngày học cho thật giỏi, ăn cho thật nhiều để mau lớn, để có thể đi làm ..., lúc ấy ta ngoan lắm .....! Nhưng bây giờ thì hết ngoan rồi á ...tại ...ừ ..mẹ đã vui rồi ...mẹ đã không còn khổ nữa ....Ta mừng lắm ...và hình như ta quên là cần phải làm cho mẹ vui .....!
Thấy không? Đau khổ, hận sầu chỉ hại cho mình thôi, cho nên ....ta luôn tự nhủ với mình, dù tình yêu của ta có phải cay đắng lắm .....ta nhất định cũng hỏng thèm buồn á .....hihih ..ừ nói thế thôi ...chứ.ai biết nà ...!
Ừ mà liệu ....ta sẽ có bị khổ như mẹ không hở ...? Ừ có thể .....nhưng ...ta nghĩ chắc không đến nổi nào đâu ....!Ừ ...nhưng ai biết nà ...!
Hôm qua xem phim ...cái ông kia nói là ...:
- Tôi không cần biết chuyện gì xảy ra ở ngày mai ...hôm nay có rượu thì tôi say ....!
Ừ hén ..hihih ..nhưng mà hôm nay ta hỏng có rượu ...làm sao say đây? ...Có cái computer thôi hà ....hỏng lẽ nói là ....có computer thì ...ta cứ vào nét ...cứ type ...chà ...hihihihi anh mà biết được ta lười học ..anh sẽ giảng cho 1 tràn á ....! Ơ, ngán thật! Hình như anh cũng giống ba ...hay la ...hay giảng ...! Chà ..ghê hén ...! Thế anh có giống ba không hở ...? Ừ, mà kệ ....giống hay không cũng chẳng quan trọng lắm ..phải không? Chuyện nhỏ mà ...! Đời người ngắn ngủi ....lo nhiều mau già ...hhihih :) Ừ thôi hỏng thèm lo nữa á!