Thứ Tư, 28 tháng 6, 2006

thư tình cho thế giới ảo - jun. 28, 2006




Ừ, tin chứ, ta tin vì ta đến với thế giới ảo bằng cảm xúc thật từ đáy lòng mình. Và ta cũng tin Người.

Với đời thật thì ta có thể so đo hoặc tìm hiểu đâu là thật đâu là giả để cuối cùng đi đến quyết định là nên tin hay không nên tin....Nhưng thế giới ảo....thì không thể.....

Nên Người bảo yêu thì ta tin là Người đang yêu...Rồi Người bảo không muốn yêu nữa, thì ta cũng tin là thế.... Người trốn chạy, ta chỉ biết ngẩn ngơ ngồi đó thở dài...Bởi vì ta còn biết tìm Người ở đâu chứ....Mặc dù có thể biết Người đang quẩn quanh đâu đó, nhưng cánh cửa tình thân Người đã khép lại....ta gõ được hay sao?

Thứ Ba, 27 tháng 6, 2006

thư tình cho thế giới ảo - jun. 27, 2006




Đời thường đã lắm muộn phiền, thế mà người ta lại thêm một thế giới ảo ...có phải rồi nỗi phiền nhân đôi ? Ta không biết ....chỉ biết với thế giới ảo này ta có thể viết, có thể nói lên cái điều mà trong đời thật ta chẳng thể ...

Đời thường cũng có những yêu thương, hờn giận, mong chờ ...nhung nhớ ....Thế giới ảo ..cũng không khác cho lắm ...nhưng đời thường người ta có thể tìm đến với nhau ...., còn thế giới ảo thì sao ....ừ như là ảo ảnh ...những ước mơ, những mong mỏi chỉ có thể hiện thành con chữ ...con chữ tung bay, con chữ biến hình, con chữ nhảy múa .....và rồi con chữ tan vào thế giới vô hình, một thế giới không thật ...

Thứ Sáu, 23 tháng 6, 2006

 



Điện thoại reng, ta bắt. Bên đầu giây kia anh vừa cười, vừa nói:


- Nảy anh có nói chuyện với P. á!


- Ủa vậy hả? Nói gì thế?


- Ừ nó ...gặp anh ....rồi nó bảo là hôm chủ nhật có gặp em ở nhà thờ. Nhưng nó không có cơ hội nói chuyện với em.


Ta thích chí ...cười hì hì ....!


Ừ thì ...P. là ...hihih ....Cái hồi năm lớp 12, ....ta mến P. lắm. Nhưng hắn hỏng có mến ta. Nên coi như là ...ta mến trộm người ta ấy mà. Nhưng sau khi ra trường và đi làm chung ...thì tự nhiên ....Ơ ta chẳng biết nữa ...Cái óc của con trai rắc rối, ai mà ...hiểu cho nổi chứ ...nay vầy, mai khác ...! Mà nói đúng chứ có sai đâu nà. Ta mến P., mến đến nổi mém tương tư luôn. Ta bực quá với cái cảm giác đó nên điện thoại vừa run vừa hỏi là ...P. có thích ta hong ...Vậy mà P. bảo là xem ta như là bạn.


Ôi cái thời học trò ....con tim chẳng hiểu gì cũng tự dưng biết đau.


Ta đang miên mang nhớ lại thời ...rất xưa thì ...bên kia anh lên tiếng ....:


- Mà ngộ á em ....P. hỏi anh là ...em giờ làm gì ...Anh nói em học tiếng Anh. Thì nó mới hỏi là ..có phải dùng cái ...flash card ..một bên tiếng Anh , một bên tiếng Việt không ......ủa sao mà nó biết rõ cách học của em vậy ...?


Ừ ta lại 1 phen thích chí ..cười hì hì ..... ....ta nói :


- Thì tại hồi đó em học chung nó mà, dĩ nhiên nó biết cách học của em ...


Anh im im một xíu rồi hỏi tiếp ...:


- Sao mà nó nhớ vậy em ...?


Ta lại cười hì hì ....


- Sao anh hỏng hỏi nó ...?


- Thôi ..., kỳ lắm ...mà em ..bộ nó còn thích ....?


- Ơ mệt ...đầu óc nó suy nghĩ gì ai biết nè ...mà có biết cũng làm gì đâu ...chuyện con nít mờ ...!


Anh cười, ừ ..chuyện con nít ...! Mà thời con nít thì dễ thương lắm biết không? Mà hắn ngộ lắm ...ta cũng chẳng hiểu ....Người ta nói thích thì ..hong thích ..đến chừng người ta hết thích ..thì hắn lại thích ...rồi người ta thích lại thì ..hắn không thích nữa .....đúng là lãng xẹt .....Mà thời con nít á ..thích nhau cũng là chuyện thường thôi ....Mà ta nghĩ ..hắn nhớ là ..tại vì ...nguyên cả trường ..chỉ có 2 đứa là Việt Nam học chung thôi ...nhà lại ở cạnh nữa ......Mà con người là vậy, hễ gần nhau nhiều thì hay mến nhau thôi ...lẽ đương nhiên trong trời đất mà ...phải không?


23.05.2006

diên vỹ

Thứ Sáu, 16 tháng 6, 2006

ta - người ...và trò chơi ...!

Thứ Ba, ngày 13 tháng 6, năm 2006

- Người muốn ...thử một trò chơi không ?

- Trò chơi gì ?

- Tình yêu ....!

- Tình yêu mà ...cũng là một trò chơi sao ?

- Bộ hỏng nghe lời của một bài hát ..."tình yêu, cút bắt trò chơi" ...đó hay sao ?

Thứ Ba, 13 tháng 6, 2006




sáng....
ta mong lời anh thăm hỏi...
nhưng quang cảnh im lìm,
trời đất lặng thinh

trưa....
ta mong được cái nhìn
từ ánh mắt thương yêu và thông cảm
nhưng chỉ thấy một màu trời trắng xám
mưa hạ về, mà lòng ta chẳng được vui

thư tình cho xứ ảo - jun. 13, 2006




Anh biết không....bây giờ....ta chẳng biết viết gì trong đây cho anh cả...

Trong lòng ta hình như có chút bình yên, cái nhớ hình như đã được định hình, nó không lơ lững, không lang thang nữa ....

Nhưng trời ạ ...! Ta cứ thèm viết, để cho anh đọc ....mặc dù chẳng biết là anh có đọc hay không ...?

Ta điên quá phải không ?

Nhưng nếu có thể điên, ta cũng thèm được điên lắm anh à ...!

thư tình cho xứ ảo - jun 13, 2006




Anh biết không......

Cuối cùng thì.....ta cũng đã nhận lời nhắn của anh....nhưng rất đau...!

Ừ! thì có sao đâu..., ít ra ta cũng biết...mình điên....

Có lần người bạn bảo với ta là...những dòng nước mắt chảy ngược....Lúc ấy ta cười bảo...."Xạo quá , buồn thì khóc....cho nó ra xối xả rồi lại hết..chứ mắc gì mà cho nó chảy ngược...."

Bây giờ...nước mắt ta đang chảy ngược rồi đó anh...!

Thứ Bảy, 10 tháng 6, 2006

thư tình cho xứ ảo - jun. 10, 2006




Anh biết không, nếu ta có thể hỏi anh những câu hỏi trong lòng ta, và nếu được anh trả lời thì chắc ta sẽ bớt đi phần nào trong cái nhớ âm ỉ ấy....


Nhưng ta biết, anh sẽ chẳng bao giờ trả lời ....


Ngày lại tắt rồi đó anh ....! Thế là cái nhớ của ta mặc sức tung hoành với bóng đêm ....Ừ, chỉ có đêm, đêm mới hiểu được ta nhớ anh đến mức độ nào ...

thư tình cho xứ ảo - jun. 10, 2006




Anh biết không, một ngày luôn luôn kết thúc....nhưng nỗi nhớ thì cứ triền miên, cứ dai dẳng.....

Ta mong, nhưng rồi lại thôi....cứ nhủ thầm... "- người ta chắc gì như thế..., chắc gì...nhớ đâu"...để rồi cùng với lời nhủ thầm ấy, cái nhớ trong ta bay vút tận trời....hoá thành áng mây lang thang tìm kiếm...., tìm mà chẳng biết tìm gì, kiếm mà rồi chẳng biết sẽ gặp hay không........, chợt ta thở dài....tự trách...."- mình ngớ ngẩn quá...., mà không, điên thì đúng hơn..."

Thứ Sáu, 9 tháng 6, 2006

thư tình cho xứ ảo - jun. 09, 2006




Anh biết không, nếu đi sâu vào tận cùng tâm hồn của từng cá nhân, thì hình như con người ai ai cũng đáng tội nghiệp.

Con người hữu hạn, mà xung quanh thì quá ư là vô hạn, nên có cái con người làm được, có cái con người không thể làm được. Nguyên nhân có thể là vì nghĩa, vì ân, vì kẻ khác ...v.v.

Ta có một cuộc sống khá gọi là hạnh phúc ...Nhưng tận trong tâm hồn ta ....như có một cái gì đó sầu sầu anh ạ ....!

thư tình cho xứ ảo - jun. 09, 2006




Anh biết không, loài người đặt ra rất nhiều định luật riêng - chung, một đất nước thì có những qui chế của nó, một thành phố, một xóm làng, rồi cả một gia đình cũng thế ....

Và rồi, hễ ai đi trệch ra ngoài vòng những qui chế, định luật đó thì ....con người bảo là sai ....

Ta không biết con tim anh và con tim của ta có phải là đang đi trệch ra ngoài những vòng qui luật của đời hay không ..ừ có lẽ có ...có lẽ lắm .......!

Thứ Hai, 5 tháng 6, 2006

06.05.2006 20:53:14



Eo ơi, cả ngày hôm qua....đi suốt.....!

1 giờ mấy chạy đi coi phim "promise"....hihih , cũng dễ thương.....lại là tình yêu....ừ thì tình yêu thôi, cuộc đời này ngoài tình yêu thì còn cái gì để đáng nói, phải không? :)

Sau khi coi phim xong thì đi "memphis in may festival"....ừ....đến 2 giờ sáng mới về tới nhà, suốt cả mấy tiếng đồng hồ đứng nghe nhạc....cặp giò muốn rụng, người ta lại cứ hút thuốc phì phèo nên muốn ngợp thở......người gì mà hong biết từ phương nào đến, đông dễ sợ luôn...Năm rồi ta cũng có đi, nhưng đi 1 ngày thôi...trời năm rồi lại lạnh, ta lại không có biết, nên ăn mặc sơ sài, nên...lạnh chết được. Năm nay...kinh nghiệm mang theo chiếc áo khoác, nên.....hỏng lạnh tẹo nào hết...mà làm sao lạnh được, người ta đông nghẹt, xoay người qua nhẹ 1 cái thôi đã chạm nhau rồi....mà ghét..ta lại có xíu hà...nên....có nhìn thấy được sân khấu đâu...thành ra nghe thôi....Cô gái cạnh ta cũng nhỏ xíu như ta....quay sang hỏi:

- Ủa, ai đang hát thế...

- Ta cười nhúng vai bảo...chẳng biết, và kêu cô hỏi anh ta.

Chời ạ! Nhè ta mà hỏi ....ca sĩ, nhạc sĩ người Việt mà hỏi ta còn ú ớ huống gì người nước ngoài. Nhưng xuất chót thì có ông ca sĩ kim nhạc sĩ ....B.B King gì đó ...ừ ta nghe rỏ và thấy vì lần này ta với anh đứng gần sân khấu hơn, những người xung quanh lại rất dễ thương, họ thấy ta bé xíu nên cứ nhường cho ta ....hihih có anh đứng trước mặc ...hong ...cậu bé chứ ....chời ạ ,...người gì mà to đùng ..gấp ba ta luôn chắc ....thấy ta tội nghiệp hay sao á ...nên cứ nhường chổ cho ta ....cậu bé kế bên thì phải đưa cái vai cho ta vịnh đở mỗi khi ta nhón chân ... Con người bình thường thì đôi khi to tiếng vơi nhau ...., nhưng hể đi đến những chổ như thế thì bao giờ cũng gặp những cử chỉ dễ thương, có lẽ họ biết, nơi này chỉ dành cho những người thưởng thức âm nhạc, hoặc tận hưởng những ngày nghỉ và gặp gở giữa bạn bè thân hoặc sơ ....

Cũng nhờ mấy tháng qua xếp hàng xin nhạc không lời, và nghe rết ta cũng hơi mê mê...nhờ vậy mà lần này đi nghe nhạc ta cũng có phần hơi thích thích ...chứ không như năm rồi ngủ gục á ......:) Ta thì chỉ kết những trái bắp nướng thôi ...ăn nó mà mê. Cậu bán bắp hỏi:

- Ủa, bửa hổm cô có đi Crawfish Festival mà phải hong?

Nghe cậu hỏi, ta mới nhớ ...ừ, thì rõ ràng bửa hôm đó cũng ăn bắp của cậu bán mờ. Ừ bửa hôm đó đi ăn crawfish về bị bịnh hết 1 trận sanh tử mà vẫn hong tởn .....:) Kỳ này hong biết có bị bịnh hong ...ui ..đôi chân của ta ngủ một đêm mà giờ còn rụng rời quá ....Ngày mai, ngày mốt ...cũng đi nữa ..chắc xỉu. Hmmm...nhưng vui!


06.05.2006

diên vỹ

Thứ Năm, 1 tháng 6, 2006

chuyện.....đời thường....! 01.06.2006

  chuyện.....đời thường....! 01.06.2006


Chán!


Ừ, cuộc sống này dù con người ta thuộc tầng lớp giàu sang hay nghèo khó thì hầu như ai ai cũng có một cảm giác chán ....Người giàu chán vì nổi không tìm đâu ra chân tình ở giữa núi tiền, biển bạc. Người nghèo khổ chán vì chẳng làm sao lo trọn miếng ăn, manh áo ...Thế là chán ...thế là thở dài.....


Ta cũng vậy, cũng có lúc chán, cũng có lúc thở dài. Cuộc sống của ta không thuộc vào hai tầng lớp trên, nhưng ừ thì cũng chán.


Học, đọc tiếng Anh đến mệt nhừ, ta muốn tìm cái gì đó phá phách cho khuây khoả ....ta bước ra bang công! Ngồi đọc sách đâu được 2 phút, ta không thể chịu nổi cái nóng hừng hực của đất trời, nên ....ta vào lại trong nhà.


Lướt nhìn qua tủ sách để tìm một cái gì đó ....Chợt mắt ta dừng lại ở 2 bộ băng cassettes tiếng pháp. Mở ra xem, trên quyển sách có ghi ngày 31 tháng 12 năm 1997. Chà ....Gần 10 năm rồi ...., nhanh quá!


Hồi ở trung học, ta có lấy 2 lớp tiếng Pháp, và ông thầy ưng ý lắm. Trước khi ta ra trường, ông thầy tặng cho ta 1 bộ học tiếng pháp và còn ghi trong lưu bút rằng ta nên đeo đuổi tiếp thứ tiếng đó ...vì thầy nhận thấy ta có năng khiếu.


Hhihih ...Năng khiếu không ta chẳng biết, có điều bây giờ ta đã quên tất cả, không nhớ một chữ nào ngoài "bonjour" và "merci"


Bộ băng cassettes có lẽ lâu quá không mở ra, nên nó dính chặt vào chiếc hộp, ta cố nại ra mà nó vẫn hong nhúc nhích, ....và rồi mạnh tay làm sao đó, cái băng bị tách ra làm hai. Ta vừa bực mình, vừa tiếc của.


Thế là ta lại mất cả buổi để ngồi gắng lại..... Thiệt đúng là quá rãnh!


Cuối cùng thì ta cũng gắn lại xong, cũng may là băng còn chạy được. Nghe đâu được một bài ...thì cũng chỉ có nhận ra được chữ "bonjour" ...rõ chán ....!


Ta dẹp tiếng pháp qua một bên....chợt nhớ có mấy câu chuyện audio ta đã load vào server của thư quán mà chưa có dịp nghe để đăng vào diễn đàn ...nên ta vừa ngồi nghe, vừa đem thơ vào thư viện.....


Buồn! Những câu chuyện buồn vô tận.....Những cái đau của từng nhân vật, những cái sầu, mất mát ....thế mà cũng làm ta xúc cảm vô cùng....!


Hôm qua vô tình ta nói với anh là ta chán đời, ta chán người ...!


Ừ, vô tình thôi mà ...cũng khiến anh buồn ...anh hỏi:


- Em chán luôn cả anh sao?


Ta nghẹn lời....! Không, ta không biết .....ta chỉ cảm thấy chán ...nên ta bày tỏ cùng anh ...nhưng ta lại vô tâm đến nổi quên anh cũng là con người và anh cũng là cuộc sống của ta.....!


Hình như anh đau vì câu nói ấy ....nên anh bỏ ra ngoài ....Ta cảm thấy mình vô tâm quá ...nhưng lại chẳng biết làm sao. Tự nhiên ...mà không có lẽ vì những suy nghĩ dồn dập nên ta nhức đầu đến vô cùng ...và thiếp đi tự lúc nào ta cũng chẳng biết ....!


Có đôi lúc, ta vô tâm quá ....Vô tâm một cách tàn nhẫn ...Trời ạ ...! Nếu ta là một người tầm thường tại sao ông trời không cho ta có một lối suy nghĩ tầm thường luôn đi hở ...để ta bớt suy tư, để ta bớt làm khổ anh ....! Đã rất nhiều lần ta tập cho mình có một lối suy nghĩ của người an phận ...nhưng ta không làm được. Tận trong tiềm thức hình như có một luồng sóng háo danh, ham lợi và thèm thuồng cuộc sống xa hoa nào đó dấy lên trong ta ....nên có lúc ta chán nản với đời thường, ta ghét cuộc sống hiện tại và ghét luôn cả cái con người tầm thường của mình. Ừ, thì là ý nghĩ thôi ...nó dấy lên, rồi nó tắt rụi ...vì ta biết ....hiện tại vẫn là quí hơn mọi thứ.


Nhưng ...dù biết là biết như thế ...mà buồn thì ...vẫn buồn ...một cái buồn chẳng biết từ đâu, chẳng biết vì lý do gì.....? Ta nói với anh như thì thầm với chính mình:


- Sao em không biến mất trên đời này hở anh ....!


Ừ, lại là một lời vô ý ....Anh giận , anh trách:


- Em có biết là anh cần em lắm không?


Ta không biết, và ta không tin ......trên đời này làm gì có một người cần một người, và làm gì có ..một người yêu một người chân chính hở? ....Ta im lặng với suy nghĩ của mình ....Nhìn ra khung cửa sổ, ta thấy có một vì sao đơn độc ........Anh nói như muốn khóc:


- Gần ba năm rồi ..chẳng lẽ ...em không hiểu cái tình anh dành cho em sao?


Tự dưng ta thấy chán ghét con người của ta quá ....Cứ vô tâm, cứ làm cho người khác buồn .....! Mà cũng tội, chắc tại ...ta chán chán vậy thôi ....chứ bình thường ta ok lắm mờ ....Kỳ thiệt ...!


Để rồi ta nghiệm ra một điều, hình như với người yêu mình...đừng bao giờ bày tỏ thật lòng những suy nghĩ về cuộc đời, bởi vì bày tỏ không khéo, mình sẽ khiến người khác đau...!


Chà! Nếu thế thì.....rõ khổ....! Ơ thôi, thì cứ bày tỏ cùng trang nhật ký...cùng thế giới ảo.....! Chắc được chứ....?


2024.04.06 @ 7:55 PM

Bây giờ mình mới thấm thía một câu " làm con bất hiếu nhất là không có đủ tiền để lo cho cha mẹ khi về già .." haizzz ...nếu biết ...