Trời vào thu, nên mát mẻ dễ chịu làm sao. Hoàng một mình, với chiếc xe truck cũ kỹ, màu xanh lá cây loại đậm mà anh yêu thích. Anh vượt qua từng chặng đường, từng con phố. Đầu óc nghĩ ngợi mông lung. Anh qua xứ Mỹ này cũng lâu lắm rồi, cùng với cha và đứa em gái. Cha anh thì đã qua đời vì căn bệnh hiểm nghèo từ 6 năm về trước. Đứa em gái của anh giờ lưu lạc nơi nào anh cũng chả hiểu. Không biết người ta nhìn vào có thấy được hạnh phúc của anh không chứ bản thân anh thì hoàn toàn không nhận ra được.
Nếu xếp theo loại, anh cũng là hàng trí thức. Vì với anh, học hành còn dễ hơn cơm bữa. Lúc vừa mới ra trường trung học, anh tìm ngay việc làm ban đêm và học 4 năm thì lấy ngay cái bằng cấp kỹ sư điện tử gọn gàng và nhanh chóng. Nhanh hơn cả các bạn cùng trang lứa của anh. Thằng Trung thì đi lính, thằng Linh thì èo uột, nay tìm việc làm này, mai tìm việc làm khác. Vậy đó, việc học hành đối với anh như trở bàn tay.Trong người anh có biết bao nhiêu thứ bằng cấp nhỏ nhoi khác, nào là các windows, network......nhất là cái A+ gì đó khi nó vừa xuất hiện thì anh đã lấy nó về ngay rồi. Anh thường nói:
Chủ Nhật, 11 tháng 5, 2008
khó thở
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
2024.04.06 @ 7:55 PM
Bây giờ mình mới thấm thía một câu " làm con bất hiếu nhất là không có đủ tiền để lo cho cha mẹ khi về già .." haizzz ...nếu biết ...
-
ta bỏ mùa thu, người bỏ cuộc chơi có gặp lại cũng hoá thành rất lạ tim bây giờ có là sỏi đá mùa có sang, ta có mặc mùa sang ?
-
chị bắt viết một bài thơ ta ngồi nghĩ từ sáng đến chiều ..và sang qua đêm tối gặp ta chị hỏi ta cong môi cười ...bảo: .."thơ vẫn...