Thứ Tư, 17 tháng 11, 2004

có bao giờ







có bao giờ người nhớ đến ta không
khi con nắng ngoài kia chợt tắt
tà dương ...
mà không ...là khoảng lòng hiu hắt
đợi - mong ....rồi mòn mỏi với thời gian

ước làm sao là ngọn gió trên ngàn
để dong rủi cùng mây bốn hướng
để một lần dù là trong tưởng tượng
yêu ...và yêu ...rồi tan vỡ cũng vui ...

2024.05.05 @8:56AM

 Nếu bảo trần gian này là nơi chốn để chúng ta được rèn luyện, được mài giũa, cũng như đám sinh viên phải trải qua mấy kì thi cữ để được chứ...