Nếu ai đó hỏi vì sao ta biến mất… muốn nghe lời thật hay muốn nghe lời dối gian? Haizzz… đến cả nhật ký ta cũng không buồn viết, đến cả audio ta cũng không thèm đọc. Ta chỉ biết trốn chạy vào công việc – ngày làm, đêm làm, cuối tuần làm, làm luôn cả nửa đêm… chỉ để trốn một cảm giác. Nếu nói là bận mưu sinh – vâng, ta đang bận mưu sinh. Nếu nói là bận trốn một con rùa – vâng, ta đang trốn một con rùa.
Nếu ai đó tin vào vũ trụ, chắc sẽ thở dài thốt lên: “Trời ạ… đã tìm thấy ta rồi sao?”
Nếu ai đó tin vào số phận, định mệnh, nhân quả, có lẽ sẽ soi gương và hỏi: “Ủa? Tới nhanh vậy? Chưa tới lượt ta mà…”
Còn nếu không tin trời đất, thần Phật hay định mệnh, thì chỉ biết cắm đầu vào công việc, để làm một chuyện duy nhất: chạy trốn chính bản thân mình.
Ta không biết con rùa đó sinh ra từ khi nào, và từ đâu rơi xuống. Là cái bẫy của định mệnh, hay là một sự phản kháng kỳ cục của vũ trụ dành riêng cho ta? Chỉ biết… nó ở đó. Hiển nhiên như mặt trời mọc từ phương Đông, rồi lặn về phương Tây. Mỗi ngày.
Con rùa ấy như một tu sĩ – ngày ngày lướt qua, lặng lẽ, không một chút khoa trương. Để rồi... trời xui đất khiến... ta ngã một cái rầm. Từ đó, ta ẩn mình trong hàng tá công việc. Biến mất khỏi tầm mắt của con rùa ấy – không tăm, không tích.
Hình như... đã hai tháng rồi thì phải. Chỉ cần nghĩ đến tên của con rùa thôi… nhịp tim ta cũng loạn lên cả. Mà hắn đã làm gì ta đâu? Hay ta đã trúng phải một dạng kịch độc mà người ta vẫn gọi là... nhân quả?
Trời ạ... ta có làm gì đâu? Khi ta không thích ai, ta sẽ nói rõ là “không thích.” Khi ta không thấy tình cảm đi tới đâu, ta tự động dừng. Ừ, là tự dưng dừng… không lằng nhằng, không cần ai gỡ rối.
Có lẽ... mấu chốt nằm ở đó. Vũ trụ thấy ta nghịch quá, nên ném thẳng vào mặt ta một con rùa xấu xí. Để làm gì? Để ta phải trốn ngày, trốn đêm – chỉ để tránh một cảm giác: bất lực. Vô độ.
Tình yêu là cái quái gì, mà thiên hạ cứ rượt đuổi nhau để giành cho bằng được? Thứ tình yêu mà họ ca ngợi… nó chứa đầy sự chiếm hữu bất tận, tự do bị tước, cảm xúc bị ràng buộc trong một khung gông mà… chết ta cũng chẳng thèm bước vào.
Vâng, ta nói vậy... vì ta không còn thấy hứng thú với cái thứ gọi là “tình yêu" nữa. Vì ta đã trượt dài quá nhiều, nên giờ chỉ muốn giữ cho mình cái tự do mỏng manh đó. Vậy mà cái con rùa chết tiệt ấy lại dám xuất hiện… và ta – ta đã lỡ làm một điều mà ta chẳng bao giờ tha thứ cho chính mình: ta vô tình trượt ngã trong cái khoảnh khắc hắn lướt qua.
Nhưng không sao cả. Ba tháng thôi! Rồi ta sẽ không còn nhớ hắn là sinh vật rùa xấu xí nhất hành tinh nữa!
Rùa này… đại tỷ vẫn còn thở đấy. Chưa chết được đâu, cưng à.
Sẳn gương cung rồi, để ta bắn một phong thư cho rùa nhé ..hy vọng tâm ta bình lặng lại như xưa :
Thư gửi Rùa
— không để lại địa chỉ, vì ta không còn đứng ở nơi cũ nữa —
Rùa,
Ta không biến mất, chỉ là lui về một tầng khí quyển khác – nơi không còn ai đủ bình tĩnh để nhìn vào mắt ta quá ba giây mà không thấy chênh vênh.
Đừng tưởng ta không thấy người lướt qua. Ta thấy. Nhưng ta không còn muốn ngẩng lên nữa.
Không phải vì giận. Càng không vì buồn.
Mà vì những chuyện không có khởi đầu thì chẳng cần kết thúc.
Chúng chỉ cần được cắt ngang – gọn. Như một lưỡi dao bén.
Người không làm gì ta. Đúng. Nhưng sự hiện diện của người là thứ duy nhất khiến ta phải đánh lại chính mình – điều đó đủ nguy hiểm để ta ra quyết định.
Nếu vũ trụ từng nhầm lẫn mà thảy người đến trước mặt ta, thì ta đã sửa lại rồi. Bằng cách bước ra khỏi tầm mắt của người – và tắt mọi cảm xúc dư thừa.
Ta không chạy trốn. Ta chỉ rút quân. Không thương vong, không giải thích. Một trận đánh không cần tuyên chiến.
Rùa à, nếu một ngày người nhớ đến ta, thì cũng chẳng cần làm gì cả. Vì khi đó, người chỉ đang chạm vào một khoảng trống – nơi ta từng đứng nhưng không còn lưu lại bóng.
Không tiếc. Không lưu. Không hẹn gặp lại.
Đừng bận tâm. Ta vẫn còn thở. Nhưng người thì... chắc còn lâu mới hiểu được ta vừa rời đi khỏi đâu.
Ký tên Ta — Dị