Chủ Nhật, 13 tháng 7, 2025

khoảnh khắc không tên

 

Khi còn trẻ, ta đã phí biết bao thời gian cho những điều vô nghĩa. Những cuộc gặp gỡ không để lại gì ngoài sự trôi qua. Những mối quan hệ khiến ta quên mất rằng trái tim mình từng biết rung. Nhìn lại, chỉ thấy một khoảng không – mênh mông mà nhạt nhòa, không có gì đáng để gọi là dấu ấn.


Ta cứ tưởng mình là người vô cảm nhất trên thế gian này. Không biết yêu, không biết nhớ. Mà nếu có biết thì cũng là những thứ quá nhạt, quá dễ để gạt đi như một lớp bụi. Ta không thích “có”. Ta không cần “thuộc về”. Ta vẫn sống — dứt khoát, lạnh, và tưởng như an yên.


Vậy mà… hình như đã hơn sáu tháng rồi, ta không thoát được cái cảm giác này. Một cảm giác thân quen đến kỳ lạ với một người… mà lần đầu tiên gặp, ta đã ngỡ: “Hình dáng này đã từng chạm vào linh hồn mình ở một đời kiếp nào đó.”


Trời ơi… cái dáng dấp đơn độc ấy, bước đi bất cần đời, giọng nói vang nhẹ như tiếng gõ vào tim, ánh mắt vừa lạnh vừa ấm, và nụ cười – gượng gạo, bối rối – mỗi khi vô tình một giây lướt qua.


Ta cứ tưởng mọi thứ sẽ vào quên lãng. Bởi dòng đời rõ ràng không xuôi theo lòng người. Ta và ông – như hai dòng chảy song song. Không dừng lại, không ngoái đầu, không nghe tiếng lòng của nhau. Hoặc có thể… chỉ là chuyện cũ của “hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình”.


Vậy mà…


Ta không lên kế hoạch cho phút giây đó. Chỉ là một buổi sáng, một ngày như mọi ngày. Người đến người đi, câu hỏi này nối tiếp câu chuyện khác, mọi thứ đến dồn dập khiến ta phải gác lại điều đơn giản nhất: bước ra ngoài để đi vệ sinh.


Khi tất cả lắng xuống, ta mới rời chỗ. Không vội. Không chờ gì. Để rồi trong phòng vệ sinh, một người đồng nghiệp bắt chuyện, ta nói vài câu với bạn. Tưởng như chẳng có gì đặc biệt. Nhưng rồi… khi ta bước ra khỏi phòng vệ sinh.


Chỉ một cái xoay đầu – và ông ấy hiện ra. Không gian im bặt. Thời gian dừng lại. Không một tiếng động. Không dấu hiệu báo trước. Không một mảnh lý trí nào còn vận hành trong ta nữa.


Không có tiếng cửa. Không có bước chân. Chỉ có ông ấy – bước bên cạnh ta, gần đến mức một tầm tay là chạm. Ta thấy rõ ánh mắt. Nghe cả hơi thở. Và như một phản xạ không tên, ta cười – nhẹ. "Chào ông," ta nói. Ông ấy cũng cười – nhẹ như một vết nắng trượt trên gạch ướt. "Chào cô."


Mọi thứ trong ta ngừng lại. Không nghĩ. Không cảm. Không khát vọng. Chỉ đơn thuần là có mặt. Như thể cả cuộc đời chỉ cần một lần như thế. Một lần là đủ.


Không ai níu ai. Không cần gọi tên. Không cần định nghĩa. Chỉ biết rằng – khoảnh khắc ấy giống như một lần trùng sinh.


Nếu lệch một nhịp – ta đã không gặp. Nếu chậm một phút – ông ấy đã đi. Nếu nhanh một bước – ánh mắt đã trượt qua nhau. Nhưng tất cả đã xảy ra đúng lúc. Đúng lúc. Không sớm hơn. Không muộn hơn. Đó là kiểu duyên không cưỡng, không mong, nhưng cũng không thể quên.


Có những khoảnh khắc, dù chỉ xảy ra đúng một lần, nhưng lại khiến toàn bộ đời sống phía sau nó trở nên yên tĩnh hơn. Ta không cần biết vì sao nó đến. Không cần biết nó có quay lại không. Chỉ cần thừa nhận: đã có một lần thế giới ngưng lại vì một ánh nhìn, một nụ cười nhẹ, và một lời chào bình thường đến mức không ai ngờ được… nó lại khắc sâu đến vậy.


Ta không hỏi ông ấy cảm thấy gì. Không đòi ông ấy nhớ. Không buộc khoảnh khắc ấy phải thành điều gì cụ thể. Bởi điều đẹp nhất không nằm ở việc giữ lại một người, mà là đã sống thật – trọn vẹn, tỉnh táo, và nhẹ như một hơi thở – đúng vào giây phút nó xảy ra.


Nếu ai đó hỏi ta có từng gặp một người khiến thời gian ngưng lại, ta sẽ gật đầu – không cần giải thích. Bởi mọi lời nói đều thừa. Chỉ một lần thôi, nhưng đủ để ta biết: đã có một khoảnh khắc — không ai giữ ai, không ai cần nói gì, nhưng cả vũ trụ dường như lặng thinh để cho hai con người bước ngang qua nhau thật chậm.


Và như thế là đủ.


2025.07.13

diên vỹ


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

khoảnh khắc không tên

  Khi còn trẻ, ta đã phí biết bao thời gian cho những điều vô nghĩa. Những cuộc gặp gỡ không để lại gì ngoài sự trôi qua. Những mối quan hệ ...