1.
Nếu lật lại thời Tam Quốc, ta không cần biết đúng sai của thời đại ấy. Câu hỏi luôn mang theo trong lòng ta là: vì sao một người nhìn thấu mọi thứ, biết rõ vị trí của mình, biết cả tâm tình của những người xung quanh lẫn vận mệnh của thời cuộc — lại có thể đại bại ở trận Xích Bích?
Tào Tháo lúc đó, có phải đã quá kiêu ngạo? Quá khinh thường đối thủ? Nên mới đưa ra những quyết định khiến cả dòng chảy của lịch sử đổi hướng? Thay vì dùng sở trường là kỵ binh và bộ binh — thứ đã giúp ông quét ngang thiên hạ — ông lại chọn thủy chiến để đối đầu với Đông Ngô của Tôn Quyền và Thục Hán của Lưu Bị. Một sai lầm, tưởng như nhỏ, lại kéo theo kết cục lớn.
Trong lịch sử ghi lại, đó chỉ là một trận đánh rất nhỏ. Nhưng dưới ngòi bút của La Quán Trung, nó hóa thành một đại bại khốc liệt. Một vết thương được phóng đại thành số mệnh. Một bi kịch mang tính biểu tượng. Và hậu thế — suốt hàng nghìn năm sau — vẫn tiếp tục bàn cãi, chỉ trích, tiếc thương.
Và ta — hai nghìn năm sau — vẫn như mắc kẹt giữa dư vang của trận chiến ấy. Bởi trong tâm của ta cũng có một trận Xích Bích. Tuy không phải là đại bại. Tuy không dẫn đến chia ba thiên hạ như thuở Tam Quốc. Nhưng nó khiến phần hồn, phần trí, phần cảm xúc của ta không thể ngồi lại cùng nhau, không thể hòa hợp để lý giải điều gì thật sự đã xảy ra.
Và khi ta quay đầu lại, nhìn về phía ấy — nơi lẽ ra mình đã vững vàng, đã sáng suốt, đã không dao động — thì tất cả những gì còn lại chỉ là một màn sương mờ. Không ai đứng đó để chỉ cho ta sai ở chỗ nào. Không ai còn ở lại để hỏi: nếu được làm lại, ta sẽ chọn lối nào?
Câu trả lời nằm ở chính im lặng. Như tiếng trống trận đã dứt, mà dư vang vẫn quẩn quanh dưới lớp đá phủ rêu. Tựa như ánh mắt cuối cùng của một người đã rời đi, nhưng ta vẫn chưa thể dứt khỏi cảm giác bị nhìn thấu.
Có những thất bại không chảy máu. Chỉ lặng lẽ tróc ra một lớp niềm tin. Có những khoảnh khắc không đủ lớn để phá hủy, nhưng vừa đủ để chia cắt những mảnh hồn không bao giờ ghép lại.
Và trong cái tĩnh lặng sau cùng ấy, ta không còn muốn biết vì sao Tào Tháo thất bại. Mà chỉ muốn hiểu — điều gì trong lòng mình đã lựa chọn sai, khi mình tưởng là đang rất đúng.
2.
Theo La Quán Trung, khi mấy chục vạn quân Tào rầm rập tiến về Đông Ngô, Tào Tháo đã hạ một bức chiến thư mang hàm ý thách thức. Lời lẽ không cần đao to búa lớn, chỉ nhẹ như gió thoảng, nhưng ai cũng cảm được sự tự phụ lặng lẽ của một kẻ tin rằng thiên hạ đã nằm gọn trong tay áo. Không nhiều lời, không phô trương, nhưng từng câu từng chữ đều ngấm ngầm khẳng định: đây không chỉ là thư gửi kẻ địch, mà là lời tuyên bố với thời cuộc — rằng ông đến để thu phục thiên hạ, không phải để mặc cả với nó.
Và trong một khoảnh khắc rất đỗi người, ta cũng từng hạ một “bức chiến thư”. Không phải bằng ngôn từ hùng hồn, cũng chẳng cần đến lý lẽ cao siêu. Chỉ là một lời ngỏ — đơn sơ, nhưng ánh nhìn đã lộ rõ khao khát muốn ông ấy bước vào thế trận mình cất công bày biện. Một lời nhắn gửi không để đối thoại, mà để khẳng định: ta đã đứng ở vị trí nào đó, đủ để ông ấy phải để tâm.
Nhưng ông ấy không ứng chiến. Không hỏi lại. Không mảy may phản ứng. Chỉ để lại một câu duy nhất: “Tôi không hứng thú.” Chỉ bốn chữ. Nhẹ như một cái gật đầu lịch sự. Mỏng như lớp bụi phủ trên gáy một cuốn sách lâu ngày không ai chạm tới. Nhưng bên dưới đó là cả một sự khước từ hoàn toàn – không chỉ từ chối ta, mà từ chối cả ván cờ ta đã dựng nên bằng niềm tin của chính mình. Một ván cờ tưởng như khôn ngoan đến từng nước đi, lại hóa ra vô nghĩa vì ông ấy chưa từng đặt chân lên bàn cờ đó.
Ta đã đứng giữa ngã ba của tâm trí, giương cờ đợi gió, chờ một hồi đáp — không phải để chiến thắng, mà chỉ để biết rằng cảm xúc của mình có xứng đáng. Nhưng ông ấy không đến. Không bước ra. Cũng không ngoái lại. Và ta nhận ra mình đã sai. Sai không phải vì quá tự tin. Mà vì đã tưởng rằng ông ấy cũng đang đứng trong cùng một vũ trụ cảm xúc như mình. Ta mong một sự va chạm, nhưng ông ấy chỉ lặng lẽ đi ngang qua — như thể chưa từng nhận được tín hiệu gì từ phía ta. Không có chiến trường. Không có hồi trống. Chỉ có một khoảng lặng tuyệt đối.
Đó không phải là một thất bại rõ ràng. Mà là sự tan rã thầm lặng của một cơn vọng tưởng. Một cảm giác không đau theo cách thường thấy, mà đau theo cách của kẻ tự soi mình giữa quảng trường trống rỗng, và thì thầm hỏi: “Ta đã tự huyễn hoặc điều gì, khi đặt cả trái tim mình lên bàn, mà không một ai đưa tay ra đón?”
3.
Sau Xích Bích, Tào Tháo buộc phải lui quân, tạm gác giấc mộng thống nhất thiên hạ — không phải vì đánh mất tham vọng, mà vì ông hiểu có những điều chưa thể cưỡng ép bằng sức mạnh — và lựa chọn dồn toàn tâm toàn ý vào việc củng cố thế lực của mình — một bước lui để giữ vững cục diện
Cũng như ta, sau khi nhận lại bốn chữ lặng như dao: “Tôi không hứng thú.” — bỗng hiểu ra: ta đã đi sai một nước cờ.
Hồi còn trẻ, khi cảm xúc đến, ta hoặc lao vào bằng cả con tim, hoặc kềm giữ bằng lý trí. Được thì giữ. Mất thì buông. Mọi thứ đều đơn giản, dứt khoát, và rõ ràng. Nhưng đến một độ tuổi nào đó, những chuyện như thế chỉ còn là món ăn vặt của tâm hồn. Ngọt cũng không đủ đầy. Cay cũng chẳng làm tim trào dâng nổi. Cảm xúc vẫn đến — nhưng không đủ sức lay chuyển vận hành của một kiếp người.
Thế là ta tự nhủ: “Được rồi. Chuyện nhỏ.” Chỉ là một cú va chạm cảm xúc vặt vãnh. Mà vốn dĩ, ta cũng chẳng cần cảm xúc để làm gì cả. Không yêu, không ghét, không vướng, không phiền. Chỉ làm việc. Chỉ bước qua ngày.
Và để tránh những phiền nhiễu không đáng — nhất là từ phần cảm xúc trong ta vốn rất nhạy — ta đã lựa chọn biến mất. Không xuất hiện ở những nơi ta biết ông ấy có thể đến. Không để lòng mình tiếp tục bị xáo trộn bởi thứ mà ta đã cố tình xem như không còn quan trọng.
Tuy cùng một chỗ làm, nhưng khác bộ phận. Không có lý do gì để chạm mặt. Thế mà vào quãng thời gian ấy — ngày nào cũng gặp. Lúc nào cũng vô tình bước ngang qua. Gặp mãi, đến mức ta từng tự hỏi: có phải là duyên phận?
Trời ơi. Giờ nghĩ lại, đúng là một suy nghĩ sai lầm đến vô cùng.
Nhưng thôi. Một khi đã biết được sự thật — từ chính câu chữ ông ấy ném trả — thì việc dừng lại cũng trở nên dễ dàng hơn. Một tháng trôi qua, ta tưởng mọi thứ đã lùi về phía sau.
Vậy mà… phiền phức, hóa ra mới chỉ bắt đầu.
Không rõ là cố ý hay vô tình. Cũng không biết có phải do một bàn tay vô hình nào từ vũ trụ sắp đặt. Nhưng sao mọi chuyện giữa ta và ông ấy lại trùng khớp đến mức — không thể là ngẫu nhiên.
Có lẽ vì đã quá mệt với cảm xúc. Có lẽ vì tự trách mình đã đi sai hướng. Đúng lúc ấy là tháng sinh nhật — ta quyết định nghỉ làm hai tuần, như một cách để xóa sạch mọi tàn tích còn sót lại trong lòng.
Rồi một ngày, vì tò mò, ta vào Workday, gõ tên ông ấy — chỉ để xem thử. Và trời đất ơi… ông ấy cũng nghỉ đúng hai tuần đó. Trùng khớp đến từng ngày.
Ta không hiểu nổi. Nhưng thôi — ta cũng không còn tin vào những trùng hợp nữa. Ông ấy có lý do của ông ấy. Ta cũng có lý do của ta. Ai nghĩ gì thì nghĩ.
Ngày đầu tiên trở lại sau kỳ nghỉ, ta tự hỏi: “Nếu vô tình gặp lại ông ấy, ta sẽ làm gì?” Nhưng hỏi chỉ để hỏi. Ta nhún vai, bước vào một ngày bình thường như bao ngày khác.
Ta trở lại phòng ăn, đúng nhịp thời gian cũ. Không né tránh. Không đi đường vòng. Bởi ta biết — mình đã buông được những cảm xúc không còn giá trị. Không còn đáng để giữ.
Vậy mà, trời ạ… Ta vừa ngồi xuống, vừa cười nói thản nhiên với mọi người, thì ông ấy bước vào.
Ngay lập tức — ông ấy nhìn ta, cười, và gật đầu chào. Nhưng không còn là kiểu gật đầu khách sáo như trước. Lần này… ông ấy thốt ra thành lời.
Lúc đó, ta đang trò chuyện cùng hai người bạn đồng nghiệp, nên chỉ khẽ gật đầu và mỉm cười nhẹ — rất bình thường, như thể chưa từng có một bức chiến thư nào đã được gửi đi. Nhẹ như thể chưa từng có một trận Xích Bích trong lòng ta.
Ta không nhìn theo ông ấy. Không liếc lại. Không một giây luyến tiếc. Vẫn nói chuyện. Vẫn cười. Vẫn thản nhiên — như thể tất cả những điều kia chưa từng xảy ra.
Và thật lạ… lòng ta lúc ấy bình lặng đến vô cùng
4.
Sau lần chạm mặt ấy, mọi thứ dường như đã khép lại. Không còn gì để tiếc. Không còn gì để hỏi. Không ai sai, cũng không ai nợ ai một điều gì. Ta không nhớ mình đã rời khỏi phòng ăn hôm đó ra sao. Chỉ biết rằng, suốt phần còn lại của ngày, mọi thứ trôi qua một cách êm ả lạ thường. Không hụt hẫng. Không day dứt. Như thể trái tim từng rung lên một nhịp rất khẽ, rồi im bặt — đúng lúc.
Và ta nghĩ: "Có lẽ… đã đến lúc lòng mình thật sự yên."
Nhưng rồi những ngày sau đó lại bắt đầu — từng ngày một — không hẳn là bất thường, cũng không hoàn toàn vô nghĩa. Những ngày sau đó trôi qua bình lặng.
Ông ấy lướt qua — có lúc gật đầu chào, có lúc vô tình, có lúc như không nhìn thấy. Còn ta — vẫn bình thường như nhịp sống vốn đã chai sạn. Nói thì nói vậy, vẻ ngoài vẫn thản nhiên, vẫn nhẹ nhàng cười nói. Nhưng sâu trong tâm trí… vẫn có điều gì đó không yên.
Một chút tò mò. Một chút để ý. Một sự quan sát lặng lẽ, không tên. Không phải vì còn cảm xúc, mà vì bản năng của kẻ từng một lần đặt cược trái tim — dù chỉ trong thoáng chốc.
Rồi một hôm, ông ấy đứng lặng bên máy pha cà phê. Không rõ vì sao — cà phê vốn chỉ mất một phút — vậy mà ông đứng đó rất lâu. Rất im. Một tay khuấy, tay còn lại thêm đường, thêm sữa. Động tác chậm rãi, gần như vô thức.
Ta ngẩng lên — vài lần. Ông vẫn đứng đó. Ánh mắt không đặt vào đâu cả. Tâm trí như không thuộc về căn phòng ấy.
Ông đang nghĩ gì? Ta không biết. Rồi ông lặng lẽ rời đi. Không nói, không nhìn lại.
Một ngày khác, cũng vậy. Lặp lại.
Ta vẫn tò mò. Nhưng lòng kiêu ngạo trong ta chưa bao giờ mất. Với ta, một khi ai đó đã nói “không hứng thú”, mọi cánh cửa đều đã khép. Nếu còn nhìn, thì cũng chỉ như đang ngắm một bức tranh từng khiến mình rung động. Không mong chờ. Không kỳ vọng. Chỉ là nhìn.
Rồi đến một hôm khác — khi ta đang vội rời phòng ăn để kịp giờ họp. Ông bước thẳng tới. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, ông chỉ cười — một nụ cười gượng gạo, khó gọi tên — rồi quay đi.
Trời ơi… lại là cái gì nữa đây?
Nhưng thôi. Đó là chuyện của ông ấy. Còn ta — vẫn thản nhiên như mọi lần. Không hỏi. Không nói. Im lặng đến mức… có lẽ nếu ai nhìn vào cũng sẽ tưởng là vô cảm.
Dù những lần lặp lại ấy không nói gì rõ ràng, nhưng ta hiểu — có những điều không cần lý giải. Một ánh mắt. Một khoảng dừng. Một nụ cười gượng không tên. Tất cả chỉ như mặt nước động nhẹ sau cơn gió đã qua. Không phải vì gió quay lại. Chỉ là nước chưa kịp lặng.
Còn ta, ta không muốn gọi tên bất kỳ điều gì nữa. Gọi là gì cũng không đúng. Gọi là gì cũng dư thừa. Thứ tình cảm từng ẩn nấp dưới lớp quan sát, dưới vẻ thản nhiên, dưới cái cúi đầu chào lịch sự ấy — giờ đây, đã tan đi như hạt sương cuối cùng trước ánh nắng của một ngày mới. Không để lại dấu.
Ta vẫn sẽ đi làm mỗi ngày. Vẫn sẽ bước vào phòng ăn. Nếu gặp lại, sẽ cười. Nếu không gặp, cũng chẳng sao. Sẽ không né tránh. Không tìm kiếm. Không âm thầm theo dõi nữa. Chỉ đơn giản là sống — như thể chưa từng có một trận Xích Bích âm thầm nào đã xảy ra trong lòng ta.
Vì đến cuối cùng, ta hiểu: có những chuyện, cứ để chúng trôi qua như chưa từng. Nhẹ. Mỏng. Và không cần giữ lại.
5.
Kể từ những lần vô tình thấy ông ấy ngập ngừng, bối rối… từ cái chớp mắt lạc điệu hay một nụ cười gượng gạo, trong lòng ta dấy lên một điều gì đó rất khó gọi tên. Một nỗi phiền muộn lặng lẽ lớn dần. Ta không còn biết rõ mình đang ở đâu nữa — là thân hay sơ, là gần hay lạ? Còn vị trí của ta trong lòng ông — ta biết rất rõ. Chỉ có điều, nó không được thốt ra. Nó như một lớp sương mờ phủ lên một cánh cửa mà ta không dám mở. Vì ta biết, sau cánh cửa đó là bốn chữ: “Tôi không hứng thú.” Chúng cứ lặp lại — âm thầm, sắc như dao — mỗi khi ta vô tình bắt gặp ông.
Con người thường mang trong mình một nỗi sợ kỳ lạ, nhất là khi phải đối diện với cảm xúc. Và thay vì tìm hiểu, họ chọn bước qua — thản nhiên.
Sau một thời gian, ông đổi lịch làm việc. Ta không còn gặp ông nữa. Dù cố tình hay vô tình, ta cũng không còn thấy bóng dáng ấy ở đâu. Ta biết rõ: chỉ cần mở đúng cánh cửa, sẽ lại nhìn thấy ông ở phía sau.
Có một lần, ta và anh boss cùng đi ngang khu an ninh. Cánh cửa nơi làm của ta mở ra là bàn nhân viên an ninh, sau đó là cổng kiểm tra. Đi mười bước rẽ phải là khu làm việc của ta. Nếu đi thẳng là nhà vệ sinh nam, rồi nhà vệ sinh nữ. Sau đó chừng năm bước là cánh cửa dẫn sang khu ông làm. Bàn làm việc của ông chỉ cách đó khoảng hai trăm bước.
Trước đại dịch, ta hay ra khu ấy. Nhưng từ khi chuyển bộ phận, ta không còn lý do để bước đến nữa.
Hôm đó, đang trò chuyện cùng anh boss, ta thấy ông bước qua cổng an ninh. Tò mò trỗi dậy. Ta muốn biết: liệu ông có đi thẳng qua nơi ta đang đứng không. Thế là ta kéo dài câu chuyện, cố tình chậm lại vài giây. Ngay sau khi ông bước vào, ông xoay người — đi ngược lại phía bên kia. Dừng lại ở khay đựng đồ cá nhân, tìm kiếm thứ gì đó, chỉnh sửa thứ gì đó. Và đứng yên. Không bước thêm.
Ta vẫn tiếp tục nói chuyện. Ông vẫn đứng đó — không di chuyển.
Trời ạ. Lại là cái gì nữa đây?
Nhưng thôi. Ta không để tâm. Anh boss bước vào nhà vệ sinh nam. Ta thì rẽ vào nhà vệ sinh nữ. Lúc đó, ta cũng chẳng biết mình nên làm gì. Chỉ là một chút tò mò. Một thói quen quan sát chưa từng mất đi.
Những lần sau, ta vẫn vô tình gặp ông.
Có hôm, ta sắp bước qua cổng an ninh thì thấy ông đứng đó, cạnh vài người. Trong đó có một nhân viên có vẻ đang gặp vấn đề về sức khỏe. Và rồi — ông thay đổi vị trí đứng ba lần. Từ góc này sang góc khác. Rồi quay lại vị trí ban đầu.
Trời ạ. Đừng bảo là ta quá đa nghi, nhưng… thôi kệ.
Ta vẫn chào hỏi mọi người xung quanh. Vẫn nói cười như không có gì. Và rồi — ta bước thật gần sau lưng ông. Chỉ để nghe thử… hơi thở.
Lại một lần khác.
Sau gần một tháng không gặp, ta thấy ông bước vào phòng ăn. Ta vẫn giữ lịch trình cố định — không phải vì kỷ luật, mà để trêu. Ta vốn thích trêu ông. Và cả cảm xúc của chính mình. Ta muốn biết: một người từng thốt ra bốn chữ “tôi không hứng thú” sẽ tránh ta đến bao giờ?
Mỗi ngày, ta nghỉ đúng 10:30 sáng. Ngồi đúng bàn gần máy pha cà phê. Chỉ có vậy, ta mới đủ gần để cảm được dáng vẻ lúng túng và cử chỉ rối bời của ông.
Nhưng đúng như ta đoán — ông không còn bước vào khung giờ đó nữa.
Được thôi. Ta vẫn ngồi đó. Vẫn thản nhiên. Nhưng bắt đầu đếm — như một phép toán nhỏ. Xem một người đàn ông cố chấp sẽ lảng tránh được bao lâu.
Việc cảm mến ai đó — thật ra rất đỗi bình thường. Trong thiên hạ rộng lớn này, có gì sai với một cảm xúc lặng lẽ? Vấn đề không nằm ở đúng hay sai. Mà ở cách người ta chọn vận hành nó.
Còn ông — thì chặn. Chặn bằng im lặng. Bằng dáng quay đi. Bằng thứ lạnh lùng không cần phải giải thích.
Chính cái cố chấp ấy lại khiến tính tò mò trong ta trỗi dậy.
Ta bắt đầu ở lại những buổi chiều — khoảng thời gian trước kia từng né. Ngày ấy, ta trốn ông vì nỗi bất an trong lòng. Bây giờ, lòng đã yên — ta muốn trêu ngược lại.
Giữa lúc tan ca công việc chính và chuẩn bị sang công việc phụ, ta có hai tiếng. Ngày trước, khi còn muốn tránh, ta rời khỏi hãng ngay sau ca. Giờ thì khác. Ta ở lại.
Và rồi… cuối cùng, ta cũng đợi được. Khoảnh khắc ông bước vào phòng ăn.
Trời ạ.
Ông vừa bước vào… đã lập tức quay lưng. Không đến máy pha cà phê gần ta như mọi lần, ông chọn một góc ở xa. Suốt vài phút, ông xoay lưng lại phía ta. Không liếc. Không nhìn. Không tồn tại.
Ta nhìn — chỉ để tự hỏi: “Ông bị gì thế?”
Mười lăm năm làm việc trong công ty, ít nhất năm năm ở vai trò quản lý cấp cao. Ta từng nghe cấp dưới của ông than phiền: “Ông ấy rất lạnh lùng. Rất khó gần.”
Vậy nói xem: vì sao, và mắc mớ gì, ông phải né tránh một cảm xúc mà ông từng gọi là “không hứng thú”? Có phải… quá nghịch lý không?
Ta cũng đâu phải phù thủy. Cũng chẳng biết tà thuật gì. Ông có cần phải cư xử như thể ta là cái bóng ông sợ không?
Có lần, ta gửi cho ông một tin nhắn qua Microsoft Teams. Chỉ để trêu. Vì công việc ai cũng dùng Teams và Outlook, nên ta chọn nơi dễ thấy nhất. Một dòng ngắn: “Ông đang sợ hãi điều gì thế?”
Ông đọc. Nhưng như mọi lần — im lặng.
Và kể từ lần quay lưng ấy, ta không còn gặp ông nữa.
Không một lần nào. Không một góc nào. Không một thoáng vô tình.
Một sự im lặng kéo dài — không báo trước, cũng không kết thúc.
Tâm trí con người đúng là phức tạp. Chính bản thân mình — ta cũng không hiểu. Mà thật ra… ta hiểu rất rõ. Chỉ là, ta chọn lặng lẽ quan sát. Chọn vẽ lên gương mặt một vẻ thản nhiên — như thể trên đời này chẳng có chuyện gì đáng để xảy ra.
Nhưng trong tiềm thức, vẫn còn những vướng bận… không nên có.
Sáu tháng trôi qua.
Ta sống theo nhịp tự nhiên — không tò mò, không định nghĩa, không mong chờ. Nhưng bản thân ta đã đổi khác. Từ tinh thần… đến thể chất.
Ta không còn thấy cần thiết phải ăn uống. Không còn hứng thú với bất kỳ điều gì — ngoài việc đi bộ dưới bầu trời, lặng nghe nắng và gió.
Ngoài ra — chẳng còn gì khiến ta muốn lại gần.
Chỉ còn một câu nói, vẫn vang lên đâu đó trong lòng: “Tôi không hứng thú.”
Phải rồi. Ông không hứng thú. Và ông nghĩ — tôi sẽ hứng thú sao?
Ta mỉm cười. Rất khẽ. Với chính mình.
Mọi người trong công ty bắt đầu hỏi: “Trời ơi, sao dạo này ốm thế?”, “Sao đi chậm vậy?”, “Sao ít nói thế, có chuyện gì không?”
Ta chỉ cười. Nhẹ như một cái chớp mắt. Và bảo: “Ờ, chắc do đi làm nhiều. Mệt thôi.”
Chỉ vậy. Không hơn.
6.
Khi còn trẻ, ta đã phí biết bao thời gian cho những điều vô nghĩa. Những cuộc gặp gỡ không để lại gì ngoài sự trôi qua. Những mối quan hệ khiến ta quên mất rằng trái tim mình từng biết rung. Nhìn lại, chỉ thấy một khoảng không – mênh mông mà nhạt nhòa, không có gì đáng để gọi là dấu ấn.
Ta cứ tưởng mình là người vô cảm nhất trên thế gian này. Không biết yêu, không biết nhớ. Mà nếu có biết thì cũng là những thứ quá nhạt, quá dễ để gạt đi như một lớp bụi. Ta không thích “có”. Ta không cần “thuộc về”. Ta vẫn sống — dứt khoát, lạnh, và tưởng như an yên.
Vậy mà… hình như đã hơn sáu tháng rồi, ta không thoát được cái cảm giác này. Một cảm giác thân quen đến kỳ lạ với một người… mà lần đầu tiên gặp, ta đã ngỡ: “Hình dáng này đã từng chạm vào linh hồn mình ở một đời kiếp nào đó.”
Trời ơi… cái dáng dấp đơn độc ấy, bước đi bất cần đời, giọng nói vang nhẹ như tiếng gõ vào tim, ánh mắt vừa lạnh vừa ấm, và nụ cười – gượng gạo, bối rối – mỗi khi vô tình một giây lướt qua.
Ta cứ tưởng mọi thứ sẽ vào quên lãng. Bởi dòng đời rõ ràng không xuôi theo lòng người. Ta và ông – như hai dòng chảy song song. Không dừng lại, không ngoái đầu, không nghe tiếng lòng của nhau. Hoặc có thể… chỉ là chuyện cũ của “hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình”.
Vậy mà…
Ta không lên kế hoạch cho phút giây đó. Chỉ là một buổi sáng, một ngày như mọi ngày. Người đến người đi, câu hỏi này nối tiếp câu chuyện khác, mọi thứ đến dồn dập khiến ta phải gác lại điều đơn giản nhất: bước ra ngoài để đi vệ sinh.
Khi tất cả lắng xuống, ta mới rời chỗ. Không vội. Không chờ gì. Để rồi trong phòng vệ sinh, một người đồng nghiệp bắt chuyện, ta nói vài câu với bạn. Tưởng như chẳng có gì đặc biệt. Nhưng rồi… khi ta bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Chỉ một cái xoay đầu – và ông ấy hiện ra. Không gian im bặt. Thời gian dừng lại. Không một tiếng động. Không dấu hiệu báo trước. Không một mảnh lý trí nào còn vận hành trong ta nữa.
Không có tiếng cửa. Không có bước chân. Chỉ có ông ấy – bước bên cạnh ta, gần đến mức một tầm tay là chạm. Ta thấy rõ ánh mắt. Nghe cả hơi thở. Và như một phản xạ không tên, ta cười – nhẹ. "Chào ông," ta nói. Ông ấy cũng cười – nhẹ như một vết nắng trượt trên gạch ướt. "Chào cô."
Mọi thứ trong ta ngừng lại. Không nghĩ. Không cảm. Không khát vọng. Chỉ đơn thuần là có mặt. Như thể cả cuộc đời chỉ cần một lần như thế. Một lần là đủ.
Không ai níu ai. Không cần gọi tên. Không cần định nghĩa. Chỉ biết rằng – khoảnh khắc ấy giống như một lần trùng sinh.
Nếu lệch một nhịp – ta đã không gặp. Nếu chậm một phút – ông ấy đã đi. Nếu nhanh một bước – ánh mắt đã trượt qua nhau. Nhưng tất cả đã xảy ra đúng lúc. Đúng lúc. Không sớm hơn. Không muộn hơn. Đó là kiểu duyên không cưỡng, không mong, nhưng cũng không thể quên.
Có những khoảnh khắc, dù chỉ xảy ra đúng một lần, nhưng lại khiến toàn bộ đời sống phía sau nó trở nên yên tĩnh hơn. Ta không cần biết vì sao nó đến. Không cần biết nó có quay lại không. Chỉ cần thừa nhận: đã có một lần thế giới ngưng lại vì một ánh nhìn, một nụ cười nhẹ, và một lời chào bình thường đến mức không ai ngờ được… nó lại khắc sâu đến vậy.
Ta không hỏi ông ấy cảm thấy gì. Không đòi ông ấy nhớ. Không buộc khoảnh khắc ấy phải thành điều gì cụ thể. Bởi điều đẹp nhất không nằm ở việc giữ lại một người, mà là đã sống thật – trọn vẹn, tỉnh táo, và nhẹ như một hơi thở – đúng vào giây phút nó xảy ra.
Nếu ai đó hỏi ta có từng gặp một người khiến thời gian ngưng lại, ta sẽ gật đầu – không cần giải thích. Bởi mọi lời nói đều thừa. Chỉ một lần thôi, nhưng đủ để ta biết: đã có một khoảnh khắc — không ai giữ ai, không ai cần nói gì, nhưng cả vũ trụ dường như lặng thinh để cho hai con người bước ngang qua nhau thật chậm.
Và như thế là đủ.
7.
Dĩ nhiên, cứ nói là thản nhiên. Cứ bảo là không quan tâm. Nhưng đôi khi rảnh rỗi, ta vẫn vào Workday, lặng lẽ tìm tên ông — chỉ để biết ông nghỉ vào ngày nào. Vậy thôi.
Và ta biết — ông lại nghỉ. Lại trùng với ngày của ta.
Trời ạ. Là chuyện gì đây? Lại trùng hợp nữa sao?
Được thôi. Cứ thế mà trùng hợp.
Tuần trước, ông nghỉ tiếp. Nhưng lần này — ta không nghỉ nữa.
Ta nhớ lại: ông là người chuyển đến công ty cách đây khoảng hai năm. Thời điểm đó, một người quản lý ở khu ông làm qua đời đột ngột. Ông đến từ Virginia. Người Tây Tạng. Nói được tiếng Tây Tạng, tiếng Trung Quốc và tiếng Anh.
Giọng tiếng Anh của ông rất rõ. Rất đẹp. Kiểu của một người đã sống lâu ở Mỹ — nhưng vẫn giữ được gốc.
Sáu tháng trước, chỉ vì một phút tò mò, cô bạn người Thái làm dưới quyền ông kể cho ta đủ thứ. Lý lịch. Nơi sống. Chỗ làm cũ. Thậm chí cả những chuyện rất riêng tư.
Thật ra, ban đầu ta chỉ nghĩ ông là một người quen mặt. Một nhân viên bình thường nào đó. Ta vẫn chào hỏi như với bao người khác. Ông im lặng. Nhưng mỗi khi cất tiếng, giọng trầm, ấm, và rất rõ ràng. Ánh mắt thì ấm. Nụ cười… lại đáng yêu đến khó hiểu.
Có lẽ vì đã quá mệt với những kiểu tình cảm vô nghĩa khác, ta quyết định dừng lại tất cả. Cắt mọi thứ mông lung. Quay về với công việc, với một đời sống đơn giản.
Nhưng đời — không đơn giản như ta tưởng. Càng cố giản đơn, lại càng phiền muộn. Mà kỳ lạ thay, chính những phiền muộn đó… lại trở thành một thú vui lặng lẽ.
Cô bạn người Thái kể thêm nhiều điều. Tò mò — rồi thành hứng thú. Và ta không ngờ, nó lại dẫn đến kết cục như thế này.
Dù sao… cũng hay. Thôi thì, sống tiếp cái đời yên lặng mà mình vốn quen.
Cho đến một hôm — thứ Năm.
Ta vừa bước vào phòng ăn, cô bạn người Thái reo lên:
“Cô có biết ông ấy nghỉ hôm nay không?”
Ta cười, gật đầu:
“Vâng. Tôi biết.”
Cô ấy nói tiếp:
“Tôi tìm được trang Facebook của ông ấy rồi. Cô xem nè.”
Ta cười nhẹ:
“Sao tìm được vậy? Tôi tìm sáu tháng còn chẳng thấy.”
Cô ấy toe toét:
“Tự nhiên hiện trong danh sách bạn bè gợi ý.”
Ta biết rất rõ cơ chế của Facebook. Chỉ có hai khả năng: hoặc có bạn chung, hoặc… từng vào trang nhau. Mà ông là cấp trên của cô ấy tới ba bậc — thì vì sao lại hiện?
Ta chỉ bảo:
“Gửi tôi đi.”
Cô ấy chụp màn hình, gửi.
Khi ta tự gõ tên ông vào — trời ơi, hàng nghìn người cùng tên hiện ra. Ta cười:
“Không tìm được đâu.”
Rồi bỏ đi.
Nhưng dĩ nhiên… ta đã tìm được.
Ông có 14 người bạn trên Facebook. Tất cả đến từ các quốc gia khác nhau. Không có bất kỳ kết nối nào với cô bạn người Thái.
Thôi thì… đó là chuyện của họ.
Rồi ta nhìn thấy một tấm ảnh ông đăng từ năm 2018 — trước cả đại dịch. So với hiện tại, gần như không khác gì.
Lần đầu tiên, ta nhìn kỹ từng nét trên khuôn mặt ấy. Và nhận ra… chẳng có gì xa lạ. Thân quen đến khó tin.
Chỉ có điều… ông đã từng nói: “Tôi không hứng thú.”
Thôi kệ. Ta lưu bức ảnh ấy lại như một kỷ niệm. Một ký ức — vừa đẹp, vừa đau. Vừa đơn giản, lại vừa khó hiểu.
Và rồi, một câu bật lên trong đầu ta: “Trời ạ… có khi nào ông ấy thích đàn ông không?”
Ta tự cười, rồi khép lại.
Những ký ức ấy — đẹp một cách kỳ lạ — ta muốn viết lại. Vì ta là kẻ hay quên. Và ta tin, sớm muộn gì mình cũng sẽ quên.
Nhưng ký ức này… ta không muốn quên.
Vì nó đã khiến ta thay đổi. Thay đổi tất cả định kiến. Tất cả suy nghĩ. Đến mức giờ đây, ta không rõ mình còn yêu thích điều gì. Mong muốn điều gì.
Vì mọi thứ giờ đây… giống như không khí. Không thể nắm bắt. Không thể gọi tên. Không thể diễn tả. Nhưng vẫn hiện hữu.
Đơn giản đến mức kỳ lạ. Trong phiền muộn có bình yên. Trong bình yên lại nghe từng cơn sóng ngầm.
Trời ạ… ông đến để làm gì?
Để dạy ta một bài học sao?
Bớt tự kiêu. Bớt cao ngạo. Hạ bản thân xuống — để sống gần với cuộc đời hơn?
Ta không biết.
Chỉ biết rằng — tất cả chuyện này vừa đẹp, vừa đau.
Và không thể nào gọi tên được.
8.
Có lẽ… cuối cùng ta đã hiểu vì sao Tào Tháo thua ở Xích Bích. Không phải vì ông thiếu trí. Không phải vì đối phương quá mạnh. Mà vì ông đã chọn sai địa hình. Đem lòng kiêu hãnh đi khiêu chiến thứ mà ông chưa từng thật sự hiểu.
Và ta — cũng như vậy.
Ta đã đánh một trận Xích Bích trong lòng mình. Một trận chiến không ai thấy. Không ai nghe. Không ai bước vào. Chỉ có ta — đơn độc — hạ một bức chiến thư từ nơi trái tim. Một trận đánh thầm lặng gửi đến một người không bao giờ xuất trận.
Ông ấy không trả lời. Không từ chối bằng lý trí. Chỉ dùng một câu đơn giản: “Tôi không hứng thú.” Và thế là ta thua.
Không đổ máu. Không tàn phá. Chỉ là một vết xước. Một lần hụt bước. Một khoảnh khắc nhận ra: ta đã dùng phần sâu sắc nhất của mình… để gửi đến một người đang đứng bên ngoài vùng rung động.
Cũng như Tào Tháo — một thiên tài nhìn xa, thấy rộng, đọc thấu lòng người — nhưng vẫn có thể thua một trận vì tự tin quá mức vào điều mình chưa hiểu rõ. Ta cũng đã nhìn lầm người. Nhưng kỳ lạ thay — ta không hối hận.
Ta không hối hận vì đã từng rung động. Ta chỉ hối hận vì đã để lộ rung động ấy, khi chúng ta còn chưa đủ thân. Khi người ấy còn chưa bước vào cùng một ngôn ngữ, một tầng hiểu, một chiều sâu để nghe lời ta nói ra.
Có những cảm xúc không nên cất lời. Vì chúng vốn chỉ được sinh ra để lặng lẽ tồn tại. Một khi thốt thành câu, nó không còn là điều thiêng liêng nữa.
Ta từng tưởng điều này nhỏ bé. Chỉ là một phút ngộ nhận, một cơn xao động thoáng qua. Nhưng rồi — như Marguerite Duras từng viết:
“Tình yêu ấy không vĩ đại, chỉ là một hồi tưởng… nhưng nó xô đổ cả một đời người.”
Và đúng vậy.
Cảm xúc ấy không vĩ đại. Chỉ là một nỗi nhớ. Một ánh mắt. Một hơi thở sau lưng. Nhưng nó đã khiến ta phải nhìn lại tất cả. Kéo ta xuống khỏi vùng an toàn. Bóp vụn những định kiến đã được sắp đặt kỹ lưỡng. Rồi để lại một khoảng trống — bình yên nhưng vang vọng.
Ông ấy đến. Không để lại gì ngoài một lớp sương mỏng. Nhưng chính lớp sương ấy lại khiến ta không còn là ta của những ngày trước.
Ta không cần hồi đáp. Không cần gặp lại. Không cần phải giải thích. Vì sự hiện diện của ông, dù thoáng qua, đã đủ để làm đảo chiều một phần tâm trí.
Có thể… ông đến chỉ để làm điều đó. Chỉ để dạy ta rằng: im lặng cũng là một cách nói. Và từ chối đôi khi chính là sự có mặt rõ ràng nhất.
Vậy nên, nếu phải gọi tên ký ức này, ta sẽ gọi đó là: một trận Xích Bích đẹp — và đáng thua.
Một vết thương mảnh, không rỉ máu. Một hồi ức không được đón nhận, nhưng vẫn sống. Một lần tự nhắc mình:
Đừng bao giờ hạ chiến thư cho một người không có ý định ra trận.
2025.07.13
diên vỹ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét