khi ta khóc nhớ anh
người lao dùm dòng lệ
đêm cùng ngày ta nhớ anh...với thơ kể lể
người lặng thầm lắng nghe...
khi ta vui như nắng ngày hè
người ủ rũ thu mình trong đông giá
tình yêu có phải là trò của tạo hóa
không để thế nhân có đủ cặp đôi?
khi anh xa xôi
trái tim ta bất tỉnh....
kiếp người cứ thế tan nhanh
khi ta hiểu được thế gian
những ký ức khóc cười thành vô nghĩa
ta chợt nhận ra người.......luôn nhìn về một phía
nơi góc sầu ta hay khóc ngày xưa
đời trôi qua bao bận nắng mưa
ta không thiết những thứ cảm tình vụng vặt
anh tan mất
ta một mình ở giữa nhân gian....
đi tìm cho mình một ký ức ngỗng ngang
nơi bóng hình người mờ hơn hư ảo
để ta hiểu thế gian này chẳng có chi hoàn hảo
tình yêu vốn chỉ bức tranh thiêu....
phiền của ta như ánh mây chiều
không còn cớ để đi tìm bến thật
giữa thế nhân lắm điều ngột ngạt...
buông tiếng thở dài...
ta cùng gió đi rong....!
jan. 07, 2021
thu nhớ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét