một làn gió nhẹ thổi ngang thôi ...
cái lạnh của ngày đông hoá thành nỗi nhớ
quanh quẩn bên mình ....
một lớp băng phủ hờ trên thảm cỏ hoang sơ
xòe đôi bàn tay buốt giá, bơ vơ
ta cộng mãi vẫn là con số âm cùng nỗi nhớ
nhân đến mấy cũng chỉ là con số không muôn thuở
chút tình này, ngọn gió cũng quay lưng ....!
phiền muộn dòng đời cứ thế dửng dưng
nơi góc lặng, phố không thèm mang ký ức
sầu của ta hoá thành con thiêu thân
- đi tìm ngọn lửa trần gian cháy rực
ta tự thiêu mình trong kiếp nhân sinh
người thoáng qua thôi,
nỗi nhớ bỗng trở mình
đông đã lạnh, nhân tình càng thêm lạnh
xin giấu mặt trời vào bóng đêm cô quạnh
ta tự sưởi ấm mình rủ giấc mộng ba sinh ...!
2023.11.28
diên vỹ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét