ta bỏ mùa thu,
người bỏ cuộc chơi
có gặp lại cũng hoá thành rất lạ
tim bây giờ có là sỏi đá
mùa có sang,
ta có mặc mùa sang ?
đêm
câu chữ về soi ánh trăng tan
như ta soi mình vào trong ký ức
vẫn đó chữ câu một thời rất thật
xoay mình thôi ta đã mất nhau
ừ thì có trách được chi đâu
giận cho lắm cũng chỉ ngồi oán chữ
những kẻ bên đời nặng nợ
đành giấu mình ở giữa giấc mơ
người bây giờ đâu thèm ngóng câu thơ
ta cũng mặc để tim lòng quên - nhớ
nợ chồng chất nợ ...!
không trả nổi cho đời,
ta đành vay cả trong thơ ...!
diên vỹ
jan. 25, 2013
Thứ Sáu, 25 tháng 1, 2013
vay nợ cùng thơ !
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Trò Chơi Của Những Kẻ Giả Vờ Thản Nhiên
1. Tình Yêu: Giấc Mơ Và Phiền Muộn Tình yêu, khi ở trong sách vở, trong thơ ca, luôn mang dáng vẻ hoàn hảo. Nó lung linh như một vầng trăng...
-
Một từ "nhớ " của anh thôi cũng đủ khiến cho tim mình gõ lộn nhịp ..! À hoá ra anh không phải nhớ ai đó ..., mà là chỉ nhớ ...
-
1. Nếu lật lại thời Tam Quốc, ta không cần biết đúng sai của thời đại ấy. Câu hỏi luôn mang theo trong lòng ta là: vì sao một người nhìn thấ...
tự nhien nhỏ vay nợ ai đó rồi vào đây than thở..
Trả lờiXóahehehehe
Trả lờiXóanợ người ta trả cho anh
nợ anh ta cứ để dành cho vay :p
một mai nợ được thêm lời
ta đem trả nợ cuộc đời với thơ ..
:p
Đã ghê nhỏ trả nợ mình
XóaBao nhiêu thứ nợ nhỏ còn nhớ không?
Sáng cơm trưa nước tối nằm
Trã bao nhiêu đó đủ rồi nhỏ ơiiiii …
Ketui
nợ người ta trả cho anh
Trả lờiXóanợ anh ta cứ để dành cho vay :p
một mai nợ được thêm lời
ta đem trả nợ cuộc đời với thơ