Thứ Hai, 25 tháng 2, 2013

Giấc mơ chữ nghĩa





Tôi lúc ấy bình dị hơn cả loài hoa cỏ bên đường, tầm thường hơn cả những hạt sỏi lăn lóc dưới chân người qua lại . Vậy mà ..., hình như tôi đã có anh ...  

Tôi mê thơ, tôi thích những câu văn ngắn gọn, nhưng tha thiết , tình cảm và mang cả một trời mơ mộng chứa trong ấy. Như thể nếu có nó, tôi sẽ có tất cả mọi thứ trên đời này . Chỉ buồn là tôi không cách nào có thể viết ra được những dòng chữ như thế, nên tôi mơ mộng, tôi hoá thân mình vào thế giới ảo để đi tìm một vùng trời chữ nghĩa xa xôi nào đó, như tìm những ước mơ mà biết rằng đời này mình sẽ chẳng bao giờ có được .  

Thuở đó, tôi bé xíu ! Hình như 23 tuổi thì phải, có lẽ lớn hơn một chút, nhưng tôi biết chắc nó không là tuổi 22 . (Cái tuổi mà tôi từng dại khờ đến nổi nhìn lại tôi chỉ biết ....thở dài ...)  

Tôi thuở đó cũng lang thang trên khung trời ảo sau ngày làm việc cực nhọc . Tôi cũng vui đùa cùng chữ nghĩa, cũng lân la kết bạn bốn phương . Riêng anh, như là giấc mơ của tất cả những ai đó yêu văn, yêu thơ, yêu cả thế giới hư ảo này .  

Tôi điềm nhiên say câu chữ của anh, để rồi chẳng hiểu vì sao mình lại cùng anh có một đoạn ân tình, dù rất ngắn .  

Một đêm, như thường lệ, sau khi trò chuyện với anh, tôi mơ màng trong giấc ngủ, nghĩ đến một ngày đẹp trời nào đó tôi sẽ bay qua xứ sở của anh , sẽ cùng anh đi dạo trên con đường ngập lá . Anh thường bảo tôi : " Mình gặp nhau ở mùa thu nhé em, để những chiếc lá sẽ là chứng nhân cho cuộc tình chúng ta, để làn gió, để mưa đời, để mây - nắng sẽ phải run lên vì nụ hôn đầu tiên anh trao em ...." Anh là thế, anh nghĩ cả thế giới này, toàn thể thiên hạ, vạn vật xung quanh sẽ ghen ghét, sẽ thèm khát cái tình mà anh dành cho tôi ....  

Để rồi tôi bị đánh thức bởi tiếng điện thoại ở nửa đêm ...Tôi cũng cứ tưởng có thể là anh đã bắt đầu nhớ tôi, chắc sẽ là một câu chúc ngủ ngon, một tiếng thở dài cho ước mơ còn đang ở tít đằng xa ấy ....  

Tôi nhấc phone lên, giọng bên kia rất trẻ, hỏi tôi :  

- Chị Vy đó phải không ?  

Tôi ngạc nhiên, và tỉnh hẳn cơn say ngủ :  

- À tôi đây, xin lỗi ai đầu dây thế ?  

- Em là Gió, chúng mình cùng chung một diễn đàn đấy chị ạ, em muốn gọi điện cho chị bởi vì em đang viết về một đoạn tình yêu trên xứ ảo, em muốn biết cảm giác của chị với anh Nhân ...  

- What the ....???  


Đúng là tôi rất muốn chửi tục, tôi rất muốn phung ra tất cả những câu chữ tầm thường nhất, tàn nhẫn nhất cho giọng nói bên kia biết là tôi đang rất tức giận . Nhưng rồi tôi tắt ngay điện thoại, không muốn phí sức của mình với một ai đó lảng xẹt và vô duyên đến thế ...Tôi nhớ rất rỏ là số điện thoại của tôi chỉ duy nhất một mình anh biết ...vậy mà sao lại lọt vào tay một cô nàng ỏng ẹo nào đó ....Để rồi bao nhiêu bực dọc, bao nhiêu uất ức tôi trút hết lên anh . Tôi giày dò anh, tôi cay đắng và cuối cùng là tôi chia tay với anh, mặc cho những giấc mơ cứ theo tôi trong từng đêm dài sau đó ...  

Anh cũng như một ngọn gió, hay nói đúng hơn anh như một cơn bão biết tủi hờn, biết giận dữ ...Anh có lẽ cũng không ngờ giấc mơ anh dành cho tôi, lại bị tôi không cần suy nghĩ mà cắt đứt ngay ...có lẽ anh thấy tôi quá trẻ con, quá ư không xứng đáng chạm vào giấc mơ chữ nghĩa của anh ...thế rồi anh cũng theo dòng đời trôi đi rất xa, mặc cho tôi chán ghét anh, mặc cho tôi uất ức vì cú điện thoại nửa khuya ấy .  

Thời gian lặng lẽ trôi, và cơn giận hờn lúc ấy dịu xuống, và tôi vẫn cứ điềm nhiên si mê từng câu chữ của anh, mà tôi biết hẳn trong đó không có một từ nào dành riêng cho tôi cả . Tôi mặc, vì tôi biết thế giới của anh và tôi không bao giờ kéo gần lại nhau được nữa . Giấc mơ của anh và tôi đã khép cửa tự bao giờ ...Tôi lang thang đó đây, vẫn đọc anh, vẫn si mê anh ... . Có dạo chúng tôi vô tình gặp lại nhau và anh mang tôi về căn nhà trên xứ ảo mà anh vừa xây cùng đám bạn , anh hỏi tôi :  

- Dạo này em ra sao ?  

Tôi cười, và hiền dịu hơn ngày xưa ...tôi nói :  

- Em vẫn khoẻ anh ạ !  

Im lặng, để rồi tôi tiếp :  

- Và vẫn còn si mê từng câu chữ của anh như ngày nào !  

Anh trầm tư, như suy nghĩ, như nhớ về kỷ niệm, cuối cùng anh nói :  

- Ừ ....! Anh ....  

Anh bỏ lửng câu nói ..., tôi cũng chỉ mĩm cười không hỏi thêm, hình như tôi sợ làm phá vỡ những ước mơ trong câu chữ của anh, sợ mình lại một lần nữa phá hỏng mọi thứ ....! Sau một lúc im lặng anh tiếp :  

- Hình như em lớn hơn so với ngày xưa, bài thơ mới viết của em rất chững chạc ...Em thay đổi rất nhiều ....!  

Thế đó, câu chuyện cứ điềm nhiên đi qua, tôi vẫn điềm nhiên si mê con chữ ...dẫu biết rằng mình bây giờ chỉ là ký ức bé tẹo trong anh thôi, nhưng điều đó không làm cho tôi bớt yêu thích con chữ của anh tí nào .  

Tôi biết ngày xưa tôi bé bỏng quá ...! Nhưng cũng nhờ những bé bỏng đó mà tôi dần dần lớn lên, tôi hiểu được thế nào là tình yêu trong chữ nghĩa, và nhất là trên xứ ảo này ...Tôi biết, đời thường lập đi lập lại, tâm hồn cần có một giấc mơ để dung hoà ....Cũng đồng nghĩa là những giấc mơ đó nên dừng lại ở một đoạn nào đó ....Bởi vì nếu mang nó hoà vào đời thường của mình, thì tất cả mọi việc sẽ theo một vòng xoáy, có thể là đau khổ, có thể là mất mát ....Mà tôi thì chẳng bao giờ có đủ can đảm để đi chạm đến ước mơ của mình ....Việc biến ước mơ thành sự thật ví như một canh bạc, người trở về tay trắng ....chứ rất ít khi may mắn được giấc mơ hoá thành đời thường yên vui ...có đúng không ?  

Để rồi sau một thời gian dài ngủ yên trong ký ức . Tôi chợt nhận ra anh vẫn còn đâu đó quanh đời ảo mộng, anh vẫn cùng câu chữ thao thức với biết bao nhiêu mơ ước mà một con người của đời thường không thể nào thực hiện nổi . Tôi bây giờ đã quá lớn, mà anh thì vẫn đêm đêm với bóng tối cô đơn để trải nổi niềm thương nhớ của mình qua từng tác phẩm nghệ thuật, từng giọng audio run run. Không biết anh còn nhớ đến Lan và Điệp không, nhớ đến một cô bé tầm thường mà anh từng phải thốt lên rằng :  

- Thỉnh thoảng, em vẫn nói những lời nghe có vẻ mơ hồ, nửa như tình cờ thốt ra, nửa như đã được suy nghĩ kỹ càng trước khi nói.  

Tôi biết, đó chỉ là lời của một đàn ông, nói với một con bé ....! Muốn chê nhưng không nỡ, muốn khen nhưng không đúng ...đành phải dùng con chữ bay bổng để trí óc của một con khờ như tôi thuở đó vừa ấm ức, vừa tự thấy mình còn một chút gì đó hơn sự tầm thường của cuộc đời .....  

Có lần lang thang đọc chữ, câu chữ của anh như xoáy vào tim tôi, như vết khắc thật sâu, mà cho mãi đến bây giờ tôi vẫn không thể nào quên được ...Anh viết :  



. . .  

Sau này anh mới nhận ra là Lan cũng đến với anh một cách rất tự nhiên, rất smooth, đến nỗi anh phân vân không biết anh đã có cố gắng làm gì để chinh phục Lan hay không. Nói chung, Lan cho anh cái cảm giác rất dễ chịu khi anh ở bên cô - ngoại trừ những lần anh chọc cô nổi sùng lên. Anh thích đôi mắt của cô; nhưng khi Lan nổi giận, ánh mắt của cô âm u như một vực thẳm, làm anh rất bối rối. Anh lại không rành việc dỗ dành, có lẽ vì vậy chẳng bao giờ cô giận anh lâu, vì có giận thêm nữa anh cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc cũng im lặng như cô. Cơn giận của cô có lẽ cũng như dòng sông có lúc uốn khúc, rồi lại theo một con đường rất smooth. Cô có vẻ hiểu anh nhiều hơn là anh hiểu biết về cô.  

Anh không biết đâu, em cũng ích kỷ, muốn gì đó của riêng mình như người ta thôi  

Lúc nghe cô nói câu đó, anh không hiểu rõ lắm; nhưng bây giờ dường như anh đã hiểu hơn rồi. Anh không dám nói với cô anh đã hiểu câu nói của cô thế nào, vì cô sẽ đề nghị anh giải thích cái hiểu của anh - một điều mà chính anh, cũng không biết tự giải thích với mình ra sao...  

Em sẽ ở bên anh cho đến khi nào anh hết buồn  

Lan đã nói với Điệp như vậy. Cô nói như thể là một thiên-sứ đến giúp anh qua cơn hoạn nạn. Khi nào hết buồn? Anh nghe, im lặng, nhưng có vẻ không hiểu lời cô lắm.  


. . .  

Em sẽ ở bên anh cho đến khi nào anh hết buồn  
Như một câu chuyện cũ, cuối cùng, chỉ còn câu nói ấy ở lại với Điệp, và anh lại có thêm một nỗi buồn mới ...  




Tôi đọc đi đọc lại lời anh viết rất nhiều lần, tôi chưa bao giờ hỏi anh về bài viết, anh cũng không từng khoe với tôi một lời nào cả ...nhưng tôi vẫn thấp thoáng thấy hình bóng của mình trong câu chữ duy nhất đó của anh ...(không biết tôi có sai không ..cũng có thể lắm, nhưng tôi có cảm giác như là anh tưởng tôi hiểu anh, nhưng cuối cùng thì hình như chúng tôi không ai hiểu ai cả, kể cả bản thân mình . Khờ lắm phải không ?)  

Cuối cùng, những đoạn ân tình dù dài, dù ngắn, dù bé tí ti ...cũng vẫn là những ký ức ngọt ngào, dễ thương phải không anh ? Cầu mong những ước mơ bình yên đêm đêm chạm vào câu chữ của anh . Cầu mong một con bé tầm thường hay dỗi của tôi ngày nào lớn lên, và biết dung hoà những giấc mơ trong cuộc sống, anh nhé !  

diên vỹ  
feb. 25, 2013  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

2024.04.06 @ 7:55 PM

Bây giờ mình mới thấm thía một câu " làm con bất hiếu nhất là không có đủ tiền để lo cho cha mẹ khi về già .." haizzz ...nếu biết ...