người nhớ người ,
...có ai nhớ mình đâu
sao ta vẫn thấy mình trong từng con chữ
sao ta cứ viện cho mình trăm ngàn cái cớ
để chờ mong héo cả con tim....
người trách mình..
....ta chỉ biết lặng im
bởi thực tế là đều không tránh được
thu này và cả bao mùa thu trước
ta nhặt lá vàng...rồi cứ thế đem chôn
đã bao lần ta thật sự bỏ buông
nhưng khổ nổi con tim mình ...mong manh quá
cơn gió mùa thu vô tình thổi nhẹ
nỗi nhớ ùa về ta chẳng thể cản ngăn
bài thơ chia xa người viết dỡ dang
ta vô ý tìm thấy mình trong câu chữ
thơ chẳng là cho ta ,
...sao ta hoài nhớ
để xót lòng khi câu kết người buông
diên vỹ
nov. 17, 2020
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét