những vết nhơ trong đời sám hối
ta ăn năng sao cho sạch tội tình
sao trên trời vẫn sáng lung linh
tâm hồn ta không còn thuần khuyết
ta kiêu ngạo, ta bất cần , ta nhiệt huyết
ta của ngày xưa khác hẳn ta nay...
thu chắc buồn nên thu đã xa bay
ta đứng lại giữa khoảng trời đơn lẻ
ngoài sân dăm chiếc lá thu rơi nhẹ
ta muộn phiền chẳng có để ươm thơ
có phải khi trải đời nhiều sẽ hết mộng mơ
từng câu chữ hóa thành điều vô nghĩa
hay chính ta đã không còn son trẻ
nên trái tim chay đá với cuộc đời
thiên hạ xung quanh bảo ta cứ hay cười
mà ai biết chính hồn ta đang khóc
ta chẳng phải muộn phiền vì đời khó nhọc
ta chẳng mơ những thứ quá tầm tay
ta chỉ buồn vì mình vô cảm với tháng ngày
thèm một khắt rối lòng như thuở trước....
diên vỹ
nov. 21, 2020
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét