khoát cho mình một chiếc áo mong manh
ta về lại vùng sâu ký ức
nơi con chữ không ngờ vực
chỉ niềm mơ viết ở tháng ngày
không còn anh thơ cũng chẳng còn say
câu rời rạc, ý thơ vô nghĩa
khoảnh khắc này chợt sầu ta thấm thía
cô đơn chăng?...giữa con chữ riêng mình...
ở nơi đây trời đất lặng thinh
câu chữ viết không còn ai suy diễn
gió cũng không thèm quay về với biển
mộng thương yêu chẳng còn cớ dệt xây
ta một mình về lại nơi đây
đường đi tiếp bằng ngày qua ký ức
anh đã vui bên đời thực
ta trốn mình nơi xứ ảo mong manh
nov. 26,2021
thu nhớ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét