Chủ Nhật, 25 tháng 7, 2004

buồn vui kỷ niệm - 2

07/25/04

Trưa hôm nay lại gặp Người...!

Ta lúng túng, ta.....

- Ồ lâu quá, sao cô nhỏ đi đâu thế?

- Ơ...tại bận....làm việc!

- Thế à!

Ta biết Người, nhưng không biết tên, không biết tuổi, và cũng không biết Người thật sự đến từ nước nào. Cũng tại, ta hỏng có hỏi. Hỏi làm gì khi những gặp gỡ biết chỉ là một thoáng qua trong đời rồi sẽ bị lãng quên nhanh, nên....ta vẫn luôn giữ thái độ im lặng và hờ hững.

Mấy tháng trước mà không...xưa đến giờ ta cũng chỉ đi nhà băng vào mỗi trưa thứ bảy khoảng 1-3 giờ, vì nhà băng luôn đóng cửa vào lúc 4 giờ chiều. Còn những ngày trong tuần ta làm ra trể quá, không thể đến nhà băng. Bỗng một hôm, ta vừa bước vô :

- May I help you?

Wow...! Ta giật mình....Có những cái...đẹp con người chỉ biết nhìn...giống như ta... biết im lặng.

Để rồi cứ mỗi ngày thứ bảy..ta lại đến. Và cũng mỗi ngày thứ bảy, dù ta đến sớm, trể hay giờ nào cũng vậy...vẫn câu "May I help you?" Có lúc ta thấy lạ. Đâu có sự trùng hợp dị thường thế. Làm sao mà...hể khi ta đến thì đúng ngay lúc Người gọi....Dần dần, qua vài câu hỏi han, người cũng quen ta, và ta cũng biết người. Nhưng vẫn nhất định không hỏi tên.

Chiều thứ Năm nọ, ta ra sớm, ta...lại ghé nhà băng. Nhưng hỏng thấy Người!

Sáng thứ Bảy ta đến sớm, cũng không gặp Người.

Ừ buồn buồn lạ.

Hai tuần sau ta trở lại. Gặp Người ta bỗng vui. Người chắc cũng vui hay sao á, nên cứ hỏi chuyện huyên thuyên.

- Cô nhỏ đi đâu thế? Sao mặc quần áo đẹp quá vậy?

- Ơ hôm nay đi chụp hình á!

- Với..?

- Cô bạn gái

Rồi ta hình như biết ý, nên cười trong lòng. Vâng, ta đi với cô bạn gái, hỏng có phải bạn trai đâu ạ.

Ta thích mặc áo của người Tàu, với những chiếc nút kết bằng vải thành hoa thật đẹp. Ta có nhiều áo và những chiếc váy như thế lắm, đủ cả loại màu. Mà chắc có lẽ vì Người bảo ta thật dễ thương trong những chiếc áo và váy như thế...nên ta cứ mặc hoài hà.

***


Và...nếu như không có ngày ấy...chắc ta vẫn đến nhà băng thường xuyên vào mỗi thứ bảy.

- Cô nhỏ bao nhiêu tuổi?

- Ơ...hai...ồ mà tại sao hỏi?

- Không, tại muốn biết!

- Để làm gì?

- Tại, muốn quảng cáo thẻ tín dụng cho cô nhỏ thôi, tiền lời thấp lắm. Cô nhỏ dùng nhé!

- Ờ để hỏi lại gia đình á!

- Cô nhỏ..bộ nhỏ lắm sao mà phải hỏi lại gia đình...!

- Ờ không. Thôi gặp lại sau nhé!

- Cô nhỏ đừng quên nghen!

Người có biết đâu, ta không còn nhỏ nữa. Tuổi đã thật lớn...mà mơ ước thì bé con quá. Muốn như những chú chim non bay mãi trên nền trời cao vút, nhưng sức thì quá mong manh. Ta với Người, ừ xa lạ, quá xa lạ đi thôi. Từ đó ta không đến nhà băng nữa.

Để trưa này, ta gặp lại Người, ta ngở ngàng, ta lúng túng...ta..không biết nói gì hơn.

- Ý...con của cô nhỏ đó à...!

- Má ơi!..không phải! Cháu á!

- Ồ dị mà....làm hết hồn...!

- Tại sao?

- Ta...ờ không, tại mấy tháng trước mới gặp cô nhỏ...giờ lại tưởng cô nhỏ có con nên hơi giậc mình thôi.

Trên đường về, ta vẫn còn thấy vui vui. Nhưng ta biết cái gì rồi cũng một thoáng qua. Có những cuộc gặp gỡ có lẽ ngoài dự tính của số phận, nên nó hình như chỉ đi song song, chỉ lặng lẽ nhìn, rồi lặng lẽ bước, chứ không có xâm nhập vào thế giới riêng tư và đời sống của chính mình. Cũng như Người....và bao kỷ niệm rất xưa của ta, cái ta gọi là kỷ niệm, cái ta kêu là Người, hình như bao giờ cũng chẳng thể làm ta buồn được. Khi nghĩ đến, ta thoáng thấy trong đời mình cũng có những cái vui rất nhỏ, và rất thơ. Phải không...?


 - diên vỹ -

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

2024.04.06 @ 7:55 PM

Bây giờ mình mới thấm thía một câu " làm con bất hiếu nhất là không có đủ tiền để lo cho cha mẹ khi về già .." haizzz ...nếu biết ...