Có những ngày, ta tưởng mình đã thôi nhớ. Vậy mà chỉ một dấu chấm xanh nhỏ bé, một dáng lưng bất chợt lướt qua, hay một ánh mắt khựng lại nơi máy cà phê… cũng đủ làm trái tim chao nghiêng. Người ngoài nhìn vào, chắc sẽ cười: “Chỉ là ba phút thôi mà.” Nhưng ta biết, đôi khi chỉ ba phút ấy đã đủ để khuấy động cả một khoảng đời lặng lẽ.
1. Dấu chấm xanh & khoảnh khắc xoay người
Cả ngày hôm nay, cũng như những ngày trước, ta chẳng gặp
ông. Chỉ có cái dấu chấm xanh bé tí trên màn hình — sáng lên, tắt đi, rồi lại
sáng lên — như một nhịp thở xa lạ nào đó. Ta ngồi nhìn, không phải chờ, cũng
không phải mong, chỉ như một kẻ đứng xa ngắm khói từ ống khói nhà hàng xóm: nó
có nghĩa gì đâu, nhưng vẫn khiến ta biết rằng có một sự tồn tại bên kia. Đôi
khi ta tưởng tượng, không biết phía sau cái chấm xanh kia là một khuôn mặt trầm
lặng, hay chỉ là một khoảng rỗng không.
Gần 5 giờ chiều, ta đứng ở máy cà phê, rửa mấy hộp đựng đồ
ăn, lấy nước nóng, rồi lơ đãng tự nhủ: “Thôi rồi, hôm nay chắc cũng không gặp.
Một tuần lại trôi qua như gió thổi qua vai, chẳng để lại dấu vết gì.” Ta thở
dài, xoay người lại — và bất chợt sững lại. Ông đã đứng ngay bên cạnh từ bao giờ.
Khoảnh khắc ấy làm tim ta khựng lại, như có ai vừa gõ mạnh
vào lồng ngực. Ngạc nhiên, hồi hộp, bối rối dồn đến cùng một lúc, khiến ta
không còn kịp nghĩ ngợi. Chỉ thấy trước mặt là dáng hình quen thuộc mà ta tưởng
chừng đã đánh mất. Như thể vừa xoay người, bỗng bắt gặp một ánh trăng rơi xuống
trước mặt — sáng quá, gần quá, khiến ta quên cả hít thở.
Ánh mắt ông khi ấy… không phải thứ ánh mắt lạnh lùng, trống
rỗng mà ta từng nhắc mình để bớt si mê. Nó sáng lên một thoáng, như một khe
sáng xuyên qua cửa tối. Trong đó vừa có sự ngập ngừng, vừa có sự bối rối, như
chính ông cũng không biết phải đứng đâu trong khoảnh khắc ấy.
Và ta, trong giây phút này, lại tự ghi chú cho chính
mình: “Đây chỉ là vài giây ánh sáng, không hơn. Đừng thổi phồng.” Nhưng
nực cười thay, vừa viết trong đầu câu đó, tim ta đã run lên như thể vừa nhận được
một tín hiệu bí mật. Có phải ông thật sự nhìn ta với ánh sáng kia, hay ta chỉ
dùng khao khát của mình để thắp sáng đôi mắt ông?
Ở góc nhìn tâm lý, có nhiều kiểu “không hứng thú”. Có người
từ chối vì sợ: sợ rắc rối ở nơi làm việc, sợ bị tổn thương, sợ mình không đủ.
Khi ấy, miệng chọn cách khép lại, nhưng ánh mắt thì không giấu được. Vẫn còn ấm,
vẫn còn lúng túng, vì tình cảm chưa mất — nó chỉ bị chặn ở cửa.
Cũng có khi, lời từ chối đến từ sự lịch sự. Người ta
không muốn tiến tới, nhưng cũng chẳng nỡ làm đau. Ánh mắt mềm là để làm dịu câu
nói cứng. Vậy thì ta phải tin vào câu nói hay ánh mắt? Câu hỏi ấy cứ xoáy mãi.
Và còn một khả năng nữa: có những người từ chối bằng miệng,
nhưng không từ chối bằng hành vi. Cái “không” vang ra ngoài, nhưng đôi mắt lại
dừng lại, đôi chân lại đứng yên. Khi hai tín hiệu trái ngược, kẻ quan sát — là
ta — sẽ rối tung. Lý trí bảo: “Đây là phủ nhận.” Trái tim thì thì thầm: “Không,
ông chưa thật sự đi đâu cả.”
Chính lúc này, ta lại tự hỏi: cái cảm giác “đầy đủ” mà ta
vừa trải qua, liệu có đến từ ông, hay chỉ từ chính ta? Bởi đôi khi, khi ta
thương một người, ta phủ cả mong chờ, ký ức, tưởng tượng lên một ánh nhìn mơ hồ.
Thế là chỉ một thoáng chạm cũng đủ làm ta ngập tràn. Và chính sự pha trộn ấy mới
khiến cho trái tim ta vừa run rẩy, vừa chếnh choáng.
2. Ánh mắt khựng lại bên tách cà phê
Thường thì nếu thấy ta đứng ở máy cà phê này, ông sẽ vòng
sang máy khác, né đi một cách tự nhiên. Nhưng hôm nay, ông đi thẳng tới. Ta vội
nói lời xin lỗi vì còn để ly nước nóng trong máy. Ông hỏi:
– “Cô đã xong cà phê rồi chứ?”
Ta cười, đáp:
– “Tôi xong rồi.”
Rồi ta lùi lại, quay sang lấy mấy gói cà phê. Ông vẫn đứng
đó, im lặng. Cái dáng lóng ngóng ấy — đúng là dáng của một người đàn ông không
biết nên tiến lên hay rút lui, không biết nên dửng dưng hay nên ở lại. Vai ông
như khựng lại một nhịp, bàn tay hơi thừa thãi, ánh mắt lẩn quẩn chưa biết nên đặt
vào đâu.
Nếu chỉ lịch sự, người ta đâu có lóng ngóng thế này. Lịch
sự là những động tác gọn gàng, mau dứt. Còn đây, lại giống như một người giằng
co trong lòng, vừa muốn đứng gần, vừa sợ để lộ quá nhiều.
Mọi lần, ông sẽ đi đâu đó, rồi vài giây sau mới quay lại
lấy cà phê. Nhưng hôm nay thì không. Ông đứng im, như thể chính ông cũng chẳng
biết vì sao phải đứng lại. Và ta, trong phút giây ấy, đã dám tin rằng cái lóng
ngóng kia chính là một câu trả lời im lặng.
Thế nhưng ngay lập tức, ta cũng tự chặn mình lại: “Đừng vội,
đừng làm thơ từ một cái khựng vai. Có thể ông chỉ đang nghĩ tới chuyện khác, chỉ
là trùng hợp mà thôi.” Nhưng nực cười thay, tim ta vẫn không nghe theo. Nó nhoi
nhói, như thể vừa được ông thì thầm một lời thú nhận.
Ta nín thở hỏi:
– “Ông thích cà phê hãng này à?”
– “Vâng. Tôi thích loại này.”
Ta đưa gói cà phê đang cầm trong tay, hỏi tiếp:
– “Ông từng uống loại này chưa?”
Ông cười, nhẹ như một nhát gió:
– “Ngày trước có, nhưng là của Đại Hàn. Tôi không thích lắm.”
Nụ cười ấy, nhẹ thôi, nhưng làm cho cả dáng lóng ngóng của
ông trở nên dễ thương đến mức khó tin. Như một khoảnh khắc, ông thoát khỏi cái
vỏ lạnh lùng thường ngày, để lộ một con người thật hơn, vụng về hơn, gần gũi
hơn.
Và ta lại tự quan sát chính mình: “Kìa, thấy chưa? Chỉ một
nụ cười mà ngươi đã biến nó thành bằng chứng. Sao ngốc thế? Có thể ông chỉ đang
xã giao. Nhưng tim lại dậy sóng như thể vừa nghe một lời thổ lộ.”
Ta bật cười, tự nhiên như một đứa trẻ. Rồi ta bảo: “Có loại
kia ngon lắm, nhưng muốn mua thì phải đi rất xa, nên tôi ít mua.” Đáng ra ta đã
định nói: “Khi nào mua, tôi sẽ cho ông thử.” Nhưng câu ấy chỉ vang trong đầu,
không dám thốt ra. Ta sợ ông hiểu lầm, sợ một lần nữa ông lùi lại. Thế là ta im
lặng.
Trời ạ, từ bao giờ ta lại nhát như vậy? Từ bao giờ một kẻ
thẳng thắn bỗng trở thành người chỉ biết cắn chặt câu chữ? Có lẽ từ khoảnh khắc
ông nói bốn chữ “tôi không hứng thú”. Chỉ bốn chữ thôi, mà biến ta thành kẻ run
rẩy đứng trước một nụ cười.
Cà phê của ông đã xong, ông xoay người lại, nói:
– “Cảm ơn cô nhé.”
Ta nhìn ông, cười:
– “Vâng.”
Nhưng trong lòng thì tự nhủ: “Cảm ơn gì chứ, trời ơi? Đứng
im ba phút rồi chỉ để cảm ơn?”
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt ông bắt gặp ta — một ánh mắt khiến
ta bối rối hơn bất kỳ lời nào. Nó không hề rỗng, mà sáng, như một khe sáng lọt
qua bức tường dày im lặng. Một ánh nhìn vừa dè chừng, vừa không giấu nổi chút ấm
áp.
Đáng lẽ chỉ cần quay đi, coi như xong, nhưng cái cách ông
nhìn lại khiến ta cảm thấy như thể ông vừa để sót lại một phần mình ở chỗ này.
Ánh mắt ấy, cộng với dáng xoay người hơi chậm, vai như ngập ngừng trước khi bước
hẳn đi, làm ta thấy rõ sự mâu thuẫn: lời thì “không hứng thú”, nhưng thân thể
và ánh nhìn lại không tuyệt tình đến thế.
Trong tâm lý học, người ta gọi đó là sự lệch giữa ngôn từ
và phi ngôn từ. Nhưng ta thì gọi nó là một thứ nghịch lý khiến trái tim điên đảo.
Và ta lại tự hỏi: “Nếu ông thật sự không hứng thú, sao ông không dứt khoát? Còn
nếu ông có, sao ông không bước thêm một bước? Vậy rốt cuộc, ông muốn gì?”
Trời ơi, đây có phải là người từng lạnh lùng thốt ra câu
“tôi không hứng thú” kia không? Có ai từ chối mà lại lóng ngóng như thế? Có ai
dửng dưng mà lại nhìn bằng ánh mắt dịu dàng đến vậy? Hay tất cả chỉ là do ta —
kẻ quan sát quá nhiều, kẻ đọc quá sâu vào một thoáng ánh nhìn?
3. Những bước chân chưa dứt
Ra bãi đậu xe, ta thấy ông đã dời xe lại gần cổng. Khi ta
đi về phía xe của mình, nhịp tim vẫn còn xao động. Thường thì ta sẽ ngủ chừng
hai mươi phút trước khi ra bờ hồ đi bộ, nhưng hôm nay chẳng thể nào chợp mắt.
Niềm vui căng tràn, khiến ta chỉ muốn chạy ngay ra hồ, vừa ăn vừa viết lại cảm
giác còn nóng hổi.
Đến nơi, ta mới phát hiện mình quên bỏ dressing vào
salad. Ta bật cười một mình, lắc đầu: “Lại thêm một bằng chứng, tình cảm khiến
con người trở nên ngớ ngẩn.” Vậy là ta quay xe trở lại hãng, nghĩ rằng vẫn
còn kịp trước giờ vào Amazon.
Vừa quẹo vào, thì thấy xe ông quẹo ra. Ta thoáng nghĩ: “Nếu
định về lúc 5 giờ 45, sao gần 5 giờ ông đã ra xe?” Cái dáng quen thuộc ấy,
từ xa vẫn lộ ra chút vướng víu. Trước đó, ông đã dời xe lại gần cổng, rồi sau
đó lại quay ngược vào. Khi ta lái ngang qua, đúng lúc ông bước ra khỏi xe.
Đừng nói với ta rằng, vì mải nói chuyện mà ông quên bỏ đường,
bỏ sữa vào cà phê nhé. Nghĩ kỹ, đúng là khi đứng ở máy cà phê, ta chẳng thấy
ông làm điều đó như mọi khi. Nếu thật như vậy, thì cả ta lẫn ông đều là hai kẻ
hậu đậu đến đáng thương.
Nhưng cái cách ông bước xuống xe lúc ấy… vẫn phảng phất
cái dáng lóng ngóng ban nãy. Không phải dáng dứt khoát của một người vội vã rời
đi, mà là dáng của một kẻ còn bị níu lại. Như thể trí óc đã quyết “đi”, nhưng
thân thể thì quên mất cách dứt khoát.
Ta tự quan sát và ghi chú cho mình: “Đây là dấu hiệu của
sự giằng co nội tâm: động tác chậm, bước chân khựng, hành vi bất nhất. Nhưng liệu
ta có đang đọc quá nhiều từ một cái bước chân?” Thế rồi ta lại bật cười
chua chát: “Có thể tất cả chỉ là sự tình cờ, còn ta lại dựng lên cả một kịch
bản dài.”
Trong phân tích hành vi, một người rời đi mà bước chân
còn chậm, vai còn ngập ngừng, thường là vì tâm trí còn mắc lại điều gì. Nhưng
trong phân tích của trái tim, chỉ cần một cái quay đầu chậm rãi thôi cũng đủ biến
thành bằng chứng. Và ta, kẻ đứng giữa hai thứ, vừa biết rõ sự thật chẳng chắc
chắn, vừa không chịu ngừng tin vào sự run rẩy kia.
Khi ngồi ở bờ hồ ăn salad, ta lại nhớ ra… củ khoai lang.
Trời ạ, lúc ở máy cà phê, ta đã cho khoai lang vào máy hâm nóng. Vậy mà chỉ một
đoạn trò chuyện ngắn ngủi đã đủ để ta quên sạch: quên khoai, quên dressing,
quên cả việc kiểm tra lịch làm ở Amazon. Đến tận 6 giờ rưỡi mới sực nhớ ra, mở
lịch thì thấy hôm nay không có ca. Ta chỉ còn biết cười khan: “Thế đấy, tình
cảm biến ta thành kẻ dại khờ không thuốc chữa.”
Còn ông thì sao? Ông đã nghĩ gì, hay chẳng nghĩ gì? Có phải
ông cũng vô tình quên đường, quên sữa, giống như ta quên khoai? Nếu thế thì cả
hai đều hậu đậu theo cách kỳ lạ đến trùng hợp. Nhưng nếu không phải… thì cái
dáng lúng túng ấy là gì?
Ta nhớ lại khoảnh khắc xoay người, vô tình bắt gặp ánh mắt
ấy. Mắc gì ông lại nhìn ta như thế? Nếu ông thực sự dửng dưng, sao ánh nhìn kia
lại ấm đến vậy? Nếu ông không hứng thú, sao còn đứng lại, im lặng như chờ đợi một
điều gì?
Ánh mắt đó, khi ta nhớ lại, càng lúc càng rõ hơn. Nó giống
như ánh mắt của một người muốn bước tới nhưng bàn chân thì bị níu lại. Có chút
mâu thuẫn, có chút sợ hãi, và cả sự yếu mềm mà ông cố che giấu. Ta càng nghĩ
càng thấy, ánh mắt ấy không thể nào chỉ là phép lịch sự.
Nhưng rồi, lý trí xen vào: “Thôi đi, đừng tự vẽ thêm.
Một cái nhìn không làm nên một mối tình. Đừng quên ông từng nói gì.” Song
trái tim lại thì thầm: “Nhưng ánh mắt ấy đâu giống lời từ chối.”
Trong tâm lý học, người ta gọi đó là incongruence – sự bất
hòa giữa trong và ngoài. Nhưng ta thì chỉ thấy nó như một trò đùa cay độc: lý
trí thì cầm tấm khiên “không hứng thú”, còn vô thức thì lộ ra khe hở sáng bừng
trong đôi mắt. Và chính cái mâu thuẫn ấy làm ta chông chênh, không thể khép
lòng lại được.
4. Nỗi nhớ như hương cà phê còn vương
Ta biết mình đã từng nông nổi, khiến ông lùi lại như con rùa
rút vào mai. Có người từng nói: “Em không hối hận vì đã yêu anh, em chỉ hối hận
vì đã cho anh biết khi chúng ta chưa đủ gần.” Vâng, ta cũng thế. Ta hối hận vì
đã để lộ cảm xúc khi ngay cả tên tuổi, cuộc đời ông ra sao ta vẫn chưa rõ. Thế
nên, dù ánh mắt kia có sáng thế nào, giọng nói kia có dịu dàng đến đâu, ta cũng
không dám nông nổi thêm lần nữa. Thà im lặng, ôm lấy tất cả và chôn sâu tận đáy
lòng, còn hơn lại khiến ông quay lưng một lần nữa.
Nhưng thật lòng, vì sao khi ông đứng gần, lại cho ta cảm
giác đầy đủ đến thế? Ta vốn đâu cần ai để yêu thương, vậy mà thứ cảm giác ấy vẫn
lớn lên từng ngày, bất chấp lý trí. Hay ta chỉ đang tự lừa dối chính mình? Có
thể cái “đầy đủ” kia không đến từ ông, mà đến từ chính ta – từ sự mong chờ, từ
khát khao được lấp một khoảng trống.
Ta tự nhắc mình: “Đừng quên, đây chỉ là phản chiếu. Một ánh
mắt ngập ngừng, cộng với một trái tim đang khao khát, ghép lại thành một ảo ảnh.
Đủ để run rẩy, nhưng không đủ để tin.” Thế mà ta vẫn ngốc nghếch để choáng ngợp,
như kẻ khát nước nhìn thấy một giọt sương cũng tưởng là cả dòng suối.
Về đến nhà, ta lang thang trong khu rừng nhỏ. Trời sang thu,
mới 7 giờ rưỡi mà bóng tối đã phủ dày. Trên cao, một vầng trăng lưỡi liềm treo
như lưỡi dao ánh sáng. Bên tai ta là ca khúc “Vạn lý sầu”. Trong tim, một nỗi
tương tư. Không phải sự nhung nhớ đau đớn, mà là niềm vui kỳ lạ của kẻ biết
mình sẽ chẳng bao giờ chạm tới, nhưng vẫn vui vì có để mà nhớ.
Còn ông? Ông đang làm gì? Có từng nghĩ đến ta, chỉ trong một
giây phút thôi, hay không hề? Ta không thể biết. Và chính cái không biết đó lại
khiến nỗi nhớ kéo dài, như ngọn lửa không bao giờ đủ gió để tắt.
Thật lòng mà nói, ta không tin cảm xúc này chỉ đến từ một
phía. Nhưng tin hay không tin thì có nghĩa gì? Ta cũng chẳng dám chạm vào nó nữa.
Lỡ mai này, đến cả ba phút đứng cạnh cũng không còn, thì sao?
Ta trở nên nhút nhát từ khi nào vậy? Một kẻ từng thản nhiên
bước qua đời người khác, nay chỉ dám giữ khoảng cách, chỉ dám nhìn một ánh mắt
rồi im lặng bước đi. Nhưng nếu không như thế, ta còn có thể làm gì?
Nỗi nhớ… đúng là có lúc khiến ta phiền lòng. Nhưng dẫu thế,
nó vẫn đẹp. Đẹp như hương cà phê còn vương trên đầu ngón tay: mong manh, nhẹ,
thoáng, nhưng đủ để làm tim thổn thức cả đêm dài.
Không biết sau buổi trò chuyện hôm nay, ông sẽ nghĩ gì về
ta. Có thể chẳng nghĩ gì cả. Có thể ông đã quên đi ngay sau khi rời khỏi bãi
xe. Còn ta thì lại gom từng cử chỉ, từng ánh nhìn, từng khựng lại của vai… để
biến thành một kho báu cho riêng mình. Thật nực cười. Nhưng chính sự nực cười ấy
lại nuôi ta sống, khiến mỗi ngày đi làm đều có một lý do để chờ mong.
Đã có lúc ta nghĩ: nếu đậu cùng bãi xe với ông, biết đâu sẽ
có cơ hội. Quả thật, mấy tuần trước, ông đã bước theo sau ta – im lặng, nhịp bước
nhanh, nhưng vẫn đủ để ta nhận ra đó là khoảnh khắc ngắn ngủi ta được đi gần
ông. Và hôm nay, ta lại thu hoạch thêm nhiều điều ngoài mong đợi: ông không
tránh, ông đứng im, ông cười.
Chỉ ba phút thôi mà đã làm lệch cả một đời thói quen. Một kẻ
vốn chẳng biết nhỏ nhẹ là gì, nay lại dè dặt đến khó tin. Ba phút thôi mà khiến
ta như biến thành một bản ngã khác.
Ta lại tự hỏi: “Nếu sáu tháng nữa, khi nói chuyện với ông
nhiều hơn, liệu ta có còn thấy ông đặc biệt? Hay ông sẽ chỉ hóa thành một người
đàn ông bình thường, để ta thở dài, bỏ qua, rồi quên?”
Nỗi nhớ này… nó sẽ khắc sâu mãi, hay lặng lẽ tan đi?
Ừ thì, ta đợi. Ta muốn biết, cuối cùng cảm giác này là gì.
Và nếu một ngày kia, ta nhận ra tất cả chỉ là trò chơi của trí óc, ít ra ta
cũng từng có những phút ngây dại để gọi là sống.
Thôi thì, tất cả cũng chỉ là ba phút. Ba phút đủ để tim chếnh
choáng, để trí óc vẽ thành nghìn suy nghĩ, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là ba phút.
Ông đã nói “tôi không hứng thú”, ta không quên. Ánh mắt kia có run rẩy, vai kia
có khựng lại, nụ cười kia có lóng ngóng… cũng chẳng đủ để thay đổi sự thật đó.
Ta ghi nhận, cười một tiếng, rồi khép lại như một thí nghiệm nhỏ của trái tim.
Nhưng đêm nay, ta vẫn để cho dư vị ấy vương lại — mong manh mà bền bỉ, như một
vệt trăng mảnh treo hờ hững trên trời thu. Ngày mai, có thể nó nhạt đi, có thể
tan biến. Nhưng chỉ cần nhớ rằng, đã có một lần, giữa vô số ngày lặng lẽ, ta
xoay người lại và bắt gặp ông — gần đến nỗi tim chao đảo. Thế thôi, đủ để gọi
là một mùa.
diên vỹ
2025.09.26 @11:35 PM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét