Thứ Hai, 12 tháng 12, 2005
lang thang
ta ngơ ngẩn giữa đất trời và biển
thuyền cô đơn neo mãi bến tương tư
người là gió hay là mây thế hở
để hồn ta cứ khờ dại mong chờ
ơ con sóng lang thang về đâu hở
cho hồn ta gởi tạm chút nhớ mong
buồn ta hoá thành hơi sương trên lá
phả vào đời giữa khoảng lặng mênh mông
phải chi được trở về ngàn kiếp trước
để ta là cội đá chẳng biết yêu
thì đâu phải thẩn thờ nhìn con sóng
tự soi bóng mình với nỗi quạnh hiu
người chắc chẳng giống ta đâu hở ?
lang thang tìm ... rồi chẳng biết tìm chi
mơ ta cứ theo tháng ngày nối tiếp
để cuối cùng hoá thành bụi vô tri
- diên vỹ - dec. 12, 2005
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Khoảnh khắc chưa dứt
Có những ngày, ta tưởng mình đã thôi nhớ. Vậy mà chỉ một dấu chấm xanh nhỏ bé, một dáng lưng bất chợt lướt qua, hay một ánh mắt khựng lại nơ...
-
1. Nếu lật lại thời Tam Quốc, ta không cần biết đúng sai của thời đại ấy. Câu hỏi luôn mang theo trong lòng ta là: vì sao một người nhìn thấ...
-
Thứ Sáu, ngày 1 tháng 8 năm 2025 Trong chuỗi ngày xoay vòng giữa đơn hàng và thư từ, giữa những trách nhiệm chồng chất và những câu hỏi chư...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét