Thứ Bảy, 20 tháng 5, 2006

chuyện.....đời thường....! 20.05.2006 00:00:58

 




Thường mỗi ngày 5 giờ sáng là anh và ta phải dậy để chuẩn bị chạy bộ. Chạy 1 tiếng thôi.


Cũng như thường lệ, cái đồng hồ báo thức ré lên, là anh bắt đầu đi xúc miệng, bật computer lên để coi thời tiết nóng lạnh ra sao.....và ghét, hể ta dậy mang giày, bận đồ chạy bộ vào thì anh tắt computer ngay và đi sớm. Còn ngược lại bửa hôm nào ta lười nướng thêm đôi phút và ngủ quên luôn cả 45 phút thì...anh vẫn cứ điềm nhiên ở trong phòng computer mà.....đọc tin tức.


Và sáng này, vì lười nên ta nướng....đến 5 giờ 45 mới dậy. Nghe ta dậy là anh tắt computer ngay chạy ra. Ghét, ta hỏng thèm nói tới anh. Anh hỏi, ta cũng im.


Ra đến ngoài sân, anh cằn nhằn:


- Sao ngày nào em cũng giận anh?


Ức ta la lên:


- Ngày nào.....cũng giận nghĩa là sao? Anh làm ơn nghĩ kỷ lại hôm qua em có giận anh không?


Anh nghĩ một hơi rồi nói...


- Thế thì không !


Ta ức quá.... hihih mà hong hiểu sao mỗi khi ức là nước mắt nó rớt ra hà....Nên anh bực bảo :


- Trời ơi ! Vậy cũng mít ướt!


- Anh nói oan người ta mờ!


- Mà rõ ràng em đang giận anh á!


- Ai biểu anh mê computer...!


- Trời....anh....pay mấy cái bill mà


- Pay mấy cái bill mà tốn cả 45 phút à!


- Thì tại...anh check thời tiếc !


- Check thời tiếc tốn hong tới 1 phút !


-...Ờ thì tại anh...!


Được thế ta lại ré lên....


- Đã vậy còn hong biết lỗi, còn dám đổi thừa giận anh mỗi ngày....từ nay em bỏ mặc anh, em sẽ hỏng thèm nói gì nữa


- Thôi...! Anh sai ! Em làm ơn đừng bỏ mặc anh nghen....được không...?


hihihih Hỏng biết sao mỗi khi giận anh là ta thấy giận mình hơn xíu. Người ta nói con người tham lam, được cái này mong cái kia, chắc có lẽ ta cũng vậy....Nên...cứ hay giận hờn vô lý.... Ơ mà kệ, biết sao giờ, ảnh mà hết thương thì ta cũng đành chịu, chứ hỏng lẻ van xin này nỉ.....còn mà nếu ảnh còn thương thì ta nghĩ...chắc hỏng sao.


Tự nhiên ta cảm thấy chán. Chán mình, chán người...chán cả cuộc sống...ừ tự nhiên có 1 cái chán to đùng nó khiến ta chẳng thèm chạy bộ nữa...ta lê từng bước một cách nặng nhọc......Ta đá những viên sỏi tứ tung....ta thấy....ơ cuộc sống sao mà vô nghĩa quá.....và ta thấy bản thân tầm thương đến vô cùng.


Anh chạy một vòng, anh bỏ mặc ta.....Anh chạy thêm vòng thứ hai....gặp ta, anh quay lại nói....


- Vy à, anh vẫn yêu em....!


Ngộ hén, tự nhiên ta thấy mắc cười. Cố nín cười lắm mà.....hỏng được. Thấy ta vẫn cuối đầu, gầm mặt. Anh chạy tới kéo tay ta bảo:


- Anh biết em lo cho anh, anh biết.....anh sai... Đừng giận anh nghen.


Đến lúc này, ta không thể nín cười được. Nên bật cười lớn và nói:


- Anh xạo á....!


Và kỳ thật, hôm nay một tiếng qua rất nhanh, thường bửa ta hay hỏi anh sao lâu quá, anh có ăn gian không...v.v.v.....


Anh kể về chuyện hãng, anh kể về những người bạn.....Anh nói:


- Kỳ nghen em, tại sao.....mấy nhà tâm lý học tạo ra những bài trắc nghiệm đúng với mình quá vậy?


Ta cười, bảo :


- Có gì khó đâu nè, chỉ tại....số đông người ta thường đặt ra một định nghĩa cho một vật rồi mình tin theo đó và họ lấy đó làm chuẩn thôi.


Anh bảo trong một trắc nghiệm bảo là chọn màu.....anh chọn màu vàng khi anh nghĩ đến ta, và kết quả bảo là màu vàng là màu nói về một người anh không thể nào quên....


Xí đúng là nịnh....! Biết ta đang giận anh bày trò. Nhưng ta thấy vui vui.


.....


Ừ thì anh đi làm rồi....ta lại ở nhà...lại với 4 bức tường.....! Bạn cùng ta chỉ là chiếc máy tính và những chương trình vụng vặt.....Không phải ta than hay chê cuộc sống bình thường này, mà chỉ tại...ta thấy....chán mình quá. Hỏng hiểu sao dạo này ta lười học quá.....!


Đọc về quyển những người đàn bà lừng danh thế giới thì ta thấy chán hơn. Ừ....mình bình thường quá phải không? Bình thường đến nổi không biết vui với cuộc sống....!


Người bạn bảo ta là :


- Nổi tiếng rồi sao chứ, cũng thế thôi ...!


Ừ ta biết ...nhưng ít ra ..mình cũng thoả chí tung hoành ngang dọc chứ phải hong ? ..... Chứ cái gì mà thui thủi sống rồi thui thủi biến mất, sinh ra hong ai hay, chết đi chẳng ai biết ....ôi nó vô vị làm sao á ....! Nghĩ đến đó, nên sáng này ta hỏi anh ?


- Có phải dù em tầm thường anh cũng yêu , phải không ?


- Ý của em là ...


- Ví dụ sau này, 10 hay 20 năm nữa em cũng vẫn là em, cũng chẳng làm nên cái gì với đời, anh cũng yêu phải không ?


- Ửa , bộ em định thành ...cái khác hả


- Ừ thì, giống như là .... giàu á


- Em dám chê anh nghèo ...?


- Xí ...!


Hơi ..... người ta hỏi mà anh trả lời đâu đâu á ...! Mặc .....! Ừ lòng ta tự nhiên chùng xuống ...lạ quá ....!


Ta đọc đâu đó bảo :


- Muốn thành công trong đời, thì con người ta cần phải có sự kiên nhẫn, ý chí và khao khát....


Ôi....cái gì ta cũng không có....chẳng biết ta khao khát cái thứ gì đây nữa...? Có đôi lúc ta thấy hoảng hồn khi nghĩ đến mình 60 tuổi rồi mà vẫn ngồi trước trang nhật ký như ngày hôm nay.....! Điều đó thật kinh dị quá....!

20.05.2006

diên vỹ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

2024.04.29 @2:15 AM

Chiều hôm nay sau khi đọc xong hồi thứ 75 của chiến quốc tung hoành rồi mà  thấy còn khoảng 2 tiếng nữa mới đi làm, nên mình ra vườn sau cắt...