Thứ Ba, 13 tháng 6, 2006
sáng....
ta mong lời anh thăm hỏi...
nhưng quang cảnh im lìm,
trời đất lặng thinh
trưa....
ta mong được cái nhìn
từ ánh mắt thương yêu và thông cảm
nhưng chỉ thấy một màu trời trắng xám
mưa hạ về, mà lòng ta chẳng được vui
chiều ...
nhìn áng mây trôi
ta đoán biết, anh sẽ chẳng lời thăm viếng
đêm ...
chiếc bóng trên tường ngóng chuyện
mà hồn ta ...
đã chẳng có nơi này ....
có lẽ là
anh sẽ chẳng biết - hay
lòng nhung nhớ của một kẻ khờ
khổ lắm...
thèm được một lời dù rất ngắn
mà hình như
mơ ước ấy không thành....!
ngày lại ngày....tưởng rất nhanh
nhưng ai biết trong lòng ta từng giờ, từng khắc
từng cái nhớ mong, từng cái đợi chờ dằn vặt
cả đêm về, giấc ngủ chẳng bình yên....!
- diên vỹ -
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Khoảnh khắc chưa dứt
Có những ngày, ta tưởng mình đã thôi nhớ. Vậy mà chỉ một dấu chấm xanh nhỏ bé, một dáng lưng bất chợt lướt qua, hay một ánh mắt khựng lại nơ...
-
1. Nếu lật lại thời Tam Quốc, ta không cần biết đúng sai của thời đại ấy. Câu hỏi luôn mang theo trong lòng ta là: vì sao một người nhìn thấ...
-
Thứ Sáu, ngày 1 tháng 8 năm 2025 Trong chuỗi ngày xoay vòng giữa đơn hàng và thư từ, giữa những trách nhiệm chồng chất và những câu hỏi chư...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét