Thứ Ba, 27 tháng 11, 2012

em và anh





em người đàn bà khờ nhất trần gian
nên cái nhớ cũng giấu vào trong ký ức
nếu mai chạm cùng đời thực
em sợ mình đánh mất con tim

sầu cho lắm cũng chỉ lặng lẽ cùng đêm
đâu thể nói với thế nhân những điều thuộc về cảm xúc
đâu thể tỏ lòng mình cùng thế tục
bởi có nói thế nào,
em cũng là người dại nhất mà thôi

những buổi chiều đông mưa lại cứ rơi
gió rất lạnh,
và dòng đời như cũng lạnh
em đóng tất cả khung cửa...để lẫn tránh
sợ gió làm tan vỡ trái tim côi

em tưởng mình mãi mãi lẻ loi
sống một kiếp tưởng chừng chỉ là mơ trong chữ
anh đến bên em
mang một tình yêu lầm lỡ
đốt cháy tháng ngày qua những vết thương xưa

mình kể nhau nghe những câu chuyện nắng mưa
những lầm lỗi, khổ đau, và khờ dại
cuộc sống điềm nhiên trôi, mặc đúng sai, phải trái
em và anh ...gây lầm lỗi nữa ...phải không ?

nov. 27, 2012




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Khoảnh khắc chưa dứt

Có những ngày, ta tưởng mình đã thôi nhớ. Vậy mà chỉ một dấu chấm xanh nhỏ bé, một dáng lưng bất chợt lướt qua, hay một ánh mắt khựng lại nơ...