buổi sáng thức dậy
cái nhớ của em không còn biết gởi về phương nào nữa
bởi lòng em nào có thể chia hai
vẫn là phía trời tây
vẫn là nơi cách em vài tiếng
vậy mà sầu em cao đến tận mây trời
buổi trưa ngồi nghe tiếng gió rơi
nghe cọng cỏ thở than vì mùa đông buốt giá
nghe tiếng máy sưởi rỉ rên,
nghe dòng thời gian mặc cả
tim lòng em chẳng biết mong đợi về đâu
buổi chiều dòng người lướt qua mau
em vẫn đó cùng với nỗi lòng trả giá
nắng nghiêng một bên, nắng phiền ai mà nắng ngã
để bóng tối về bao phủ khoảng trời đêm
khuya, em ngồi ở bên thềm
mặc giá lạnh, mặc mùa đông tê tái
trái tim em nằm yên bên ngực phải
nó ngưng đập rồi sao ?
nên chẳng một tiếng thở than ....
diên vỹ
dec. 04, 2012
Thứ Ba, 4 tháng 12, 2012
trái tim em
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Khoảnh khắc chưa dứt
Có những ngày, ta tưởng mình đã thôi nhớ. Vậy mà chỉ một dấu chấm xanh nhỏ bé, một dáng lưng bất chợt lướt qua, hay một ánh mắt khựng lại nơ...
-
1. Nếu lật lại thời Tam Quốc, ta không cần biết đúng sai của thời đại ấy. Câu hỏi luôn mang theo trong lòng ta là: vì sao một người nhìn thấ...
-
Thứ Sáu, ngày 1 tháng 8 năm 2025 Trong chuỗi ngày xoay vòng giữa đơn hàng và thư từ, giữa những trách nhiệm chồng chất và những câu hỏi chư...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét