Chủ Nhật, 4 tháng 8, 2013

nỗi riêng mang



ta nào biết vì sao vầng trăng khuyết
sao mưa rơi
sao biển mặn thế kia


ta đi ngược để tìm bắt gió
sợi nắng rơi một nửa bên người
ta nhặt lại vùng trời năm cũ
tiếng mưa thôi ..
dạ cũng chơi vơi ..

ta thả bóng,
đi tìm lấy bóng
khuấy cơn mơ
trong đáy mộ trăm năm
ta đánh thức thuở trời gần đất
tìm gặp anh giữa những tan hoang

chiều lại tắt
đêm về  cùng phố
nắng bên anh
bóng tối nghiêng sang
ta cứ thế ngược đời dệt mộng
...
mơ anh - ta
một nỗi riêng mang ...

diên vỹ
aug. 04, 2013

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Khoảnh khắc chưa dứt

Có những ngày, ta tưởng mình đã thôi nhớ. Vậy mà chỉ một dấu chấm xanh nhỏ bé, một dáng lưng bất chợt lướt qua, hay một ánh mắt khựng lại nơ...