Thứ Bảy, 21 tháng 9, 2013
người ta biết ...!
người ta biết mưa chiều giăng khắp lối
nửa hạt rơi trong cõi nhớ riêng tôi
trăm năm biết là bài toán khó
giải làm sao cho đẹp ý người
người ta biết thu lại về trên phố
lá vàng rơi và mây gió ươm thơ
tôi lại đứng bên hiên chiều ngơ ngẩn
nhìn mưa thôi cũng đủ để hồn mơ
người ta biết nhưng rồi xa biền biệt
tận chân trời hay góc biển mênh mông ?
tôi cùng phố với chiều trôi dốc ngược
cái nhớ lang thang hỏi có chạm lòng
người ta biết, nhưng rồi như không biết
buồn của tôi không trút được vào đâu
lắm lúc muốn như loài hoa hư ảo
như có, như không để chẳng thèm đau
diên vỹ
sep. 21, 2013
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Khoảnh khắc chưa dứt
Có những ngày, ta tưởng mình đã thôi nhớ. Vậy mà chỉ một dấu chấm xanh nhỏ bé, một dáng lưng bất chợt lướt qua, hay một ánh mắt khựng lại nơ...
-
1. Nếu lật lại thời Tam Quốc, ta không cần biết đúng sai của thời đại ấy. Câu hỏi luôn mang theo trong lòng ta là: vì sao một người nhìn thấ...
-
Thứ Sáu, ngày 1 tháng 8 năm 2025 Trong chuỗi ngày xoay vòng giữa đơn hàng và thư từ, giữa những trách nhiệm chồng chất và những câu hỏi chư...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét