ngồi bên cửa nhìn khung trời rộng lớn
tâm hồn em như từng cơn sóng gợn
lúc buồn - vui, lúc thương nhớ xa xôi
những mảnh tình yêu ráp lại cuộc đời
mà em chỉ là kẻ ngồi bên để ngắm
không thể nâng niu, càng không thể chạm
nên tất cả đều hoá những hư không
đừng trách em sao ký ức ngập lòng
sao cứ phải muộn phiền vì nhung nhớ
những khoảng đời đã bao lần gặp gỡ
theo sóng thời gian quay lại với biển khơi
em con thuyền giữa dòng nước chơi vơi
chờ ngọn gió đẩy đưa về một ngả
trăng ở trên cao, như anh xa xôi quá
mà thuyền em sao vượt được bão giông ?
diên vỹ
oct. 14, 2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét