ngồi nhìn chú giun con , loay hoay tìm đường về tổ ấm
vài ba chú kiến chờ thời, cũng chạy loanh quanh
ta một kẻ chưa tỉnh đời dầm mình trong mưa gió
chờ tiếng sấm rền , để tỉnh giấc mơ xanh
đời không có bình yên,
thiên hạ lại muốn bình yên
nên bóng tối cứ bao trùm trần thế
một ngọn đuốt con ngạo nghễ
không thắp sáng được đời, nên về lại với đêm đơn
ta phủ lên mình một nỗi nhớ không tên
đi khắp trần gian để tìm lời giải đáp
hỏi núi sông mênh mông trùng điệp
hỏi trần thế bao đời mấy ai được trùng duyên ?
thiên hạ bao la, ta đơn độc cùng đêm
trăng một nửa trên cao đang vui cười hay nhỏ lệ
mặt trời lăn qua bao thế hệ
vẫn một mình một bóng với nhân gian ...
ta hỏi cỏ cây trải qua bao phủ phàng
sao vẫn sinh sôi chờ ngày xuân tái hợp
những chiếc lá thu rơi tưởng chừng đất trời không đoạn kết
người chờ người, ai được niềm vui ?
trở về lại cùng với đơn côi
ta nhặt nỗi nhớ lên tay
khuấy thêm vài giọt tương tư nơi đáy mắt
nỗi nhớ vùng mình hoá mây
một mình ta ở lại nơi đây
cùng hoa cỏ, cùng dế giun bầu bạn
hỏi trần gian kiếp người hữu hạn
nỗi nhớ này sẽ hoá hư không ?
2022.04.16
diên vỹ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét