Ta quay bước, người lại trở về ...cái vòng lẩn quẩn ấy hình như nghìn năm tái diễn . Thuở rất xưa, có một lần ta - người đối diện ...đêm im lặng, lòng người trống vắng ...để rồi khoảnh khắt ấy chỉ còn là quá khứ, ta chẳng chạm nhau thêm một lần nữa bao giờ .
Ta bên này tóc đã pha sương, người bên ấy nếp nhăn in đầy trán ...thời gian tàn nhẫn quá phải không ?
Người lại trở về chốn cũ ...lại buông những câu hờn dỗi vu vơ ....
"Người đi chẳng hẹn ngày quay gót
Kẻ ở còn mong phép nhiệm màu"
Ta không còn tin ở phép nhiệm mầu nữa .....người còn sao ?
Kiếp này ta - người thật sự vô duyên vô phận quá ...hay vì cái tôi giữa chúng ta quá lớn ....đến nỗi chẳng thể dung vào nhau được ....
Ta - một kẻ bình lặng bên đời ...
Người - một chàng thơ phiêu lãng ...
ĐH
Vĩnh viễn kiếp đời này ....ta như có như không ....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét