đôi phút giây không thể gọi là duyên
càng nặng nợ, lòng càng thêm xa cách
soi mình trong chiếc gương thời gian ...tự trách
có bao giờ ....ta hiểu nghĩa thương yêu ?
đêm ta đắm mình trong cô tịch hoang liêu
ngày ta hoá thân như loài hoa cỏ dại
lướt qua cuộc đời lắm nhiều ngang trái
một giọt sầu rơi , trời - đất chở che ...
bốn mùa trôi êm , hết xuân lại đến hè
ta như thể cùng đất trời hoà nhập
tiền kiếp nợ duyên , lại sinh vùi dập
ân tình người hay oán hận ngày sau ?
xin chút bình an cho một kiếp qua mau
đời trần tục trăm năm thành sương khói
nỗi nhớ nghìn thu yên mình trong bóng tối
chờ một ngày ta hoá kiếp ...thôi đau ...
2023.04.30
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét