Khoảng thời gian gần đây, ta bắt đầu nghe nhạc nhiều hơn ...., có một người có lẽ vô tình vô ý tìm ra tất cả những bài hát ...theo lẽ tự nhiên ...và ta ...cũng muốn biết những điệu nhạc ấy có thật sự đi vào khoảng tim của mình không ...! Quả thật có một bản nhạc ..mà nguyên bài hát ta chỉ nghe một câu thôi ..." lại nhớ em nữa rồi ...! " Đúng vậy ...hình như cụm từ đó là thứ ta đi tìm ...nhưng không gặp ..gặp rồi thì hoá hư không ....!
Có một anh người lớn, có lẽ vì tò mò ..thường hỏi ta ..." em thích cuộc sống đơn độc lắm sao ..." ta cười bảo với anh rằng .." rất thích ạ ! " , anh lại nhíu mày hỏi vì sao ... ta cũng chỉ cười ...!
Loài người sinh ra không phải để đơn độc ....nhưng có những lúc , một thân một mình có lẽ tốt hơn nhiều ...!
Bản tính dị thường của ta có lẻ suốt đời không hiểu được nghĩa của tình yêu ...! Đôi lúc tự hỏi bản thân mình ...vì sao ...ta không thể yêu một ai đó nhỉ ...? Tình yêu ....thiên hạ nói là rất đẹp ....! Tiếc rằng ta chẳng có cơ hội để thấy được vẻ đẹp của nó..., ở trong ta chỉ có duy nhất một nỗi nhớ hoành hành ...nhưng lại không phải là nhớ một gã khờ nào đó ....cũng không phải nhớ một tình yêu của dĩ vãng ....ta chỉ thấy rất nhớ ...để cuối cùng ...chẳng biết là mình nhớ cái thứ gì ...
Hôm qua, khi đọc "Chiến Quốc Tung Hoành " ở hồi thứ 10 , có một vài câu thơ như thế này :
" Kẻ hiểu ta, nói ta sầu bi.
Kẻ không hiểu ta, hỏi ta tìm gì.
Cao xanh thăm thẳm,
Bởi vì ai kia "
Đoạn thơ đó được Chu Thiên Tử và Cơ Vũ công chúa ngâm nga khi Vương hậu qua đời ..., đọc tới đoạn ấy ta chợt thấy một nỗi sầu khó tả ...cảm xúc rất bi thương ...cuối cùng cũng không hiểu vì sao mình lại cảm thấy thế ...
Bây giờ là tháng 9 rồi đấy ..., mỗi năm đến mùa thu ta lại nhớ một tứ thơ..nhưng năm nay ....ta không muốn nhớ nữa .......
Chợt nhớ đến lời bài hát " tự tâm " do Nguyễn Trần Trung Quân Hát :
Biết đến bao giờ mới có thể quên một người?
Nhớ đến rã rời nước mắt rơi
Biết đến bao giờ mới hết tổn thương trong tình yêu?
Giữ riêng anh tủi thân đến lạ
Nếu còn yêu thương nhau
Tự tình sẽ trở lại thôi
Héo mòn ba thu qua
Chờ hoài đâu thấy
Dành trọn hết niềm tin để yêu nhưng nhận lại chỉ là tổn thương
Tóc ai đã phai màu theo gió sương?
Dành trọn hết niềm tin để yêu đến cuối cũng chẳng ai ở lại
Chỉ còn mình anh nơi đây, đau đến tận cùng
Dặn lòng không còn thương còn nhớ nhưng chẳng thể nào ngăn trái tim lại
Chưa một ai thật lòng thương anh
Dặn lòng không còn thương còn nhớ cớ sao hy vọng đến cố chấp?
Nhạt nhoà bờ mi trong giấc mộng si
Đừng chờ nữa ai ơi, họ thương người khác rồi
Lời bài hát rất bi thương, da diết, nhưng ta lại không cảm ra được nỗi sầu, vì ...ta chẳng thể yêu ai đến rã rời như thế ...mỗi khi nghe bài ấy, trong ta luôn có một câu hỏi ....thật sự có một người ..yêu một người như thế sao ? ...héo mòn ba thu qua, chờ hoài đâu thấy ...cái cảm giác đó ta luôn có trong mình, nhưng không phải là vì yêu ...ta chỉ nhớ ....nhớ một cái gì đó mà chính bản thân mình cũng không hiểu được .....
"Đừng chờ nữa ai ơi, họ thương người khác rồi"
Cũng nghuyên bài hát, hình như chỉ có mỗi câu này ....khiến ta chợt rơi nước mắt ...Đúng vậy ...! Ta hiểu vì sao mình không thể yêu rồi ...vì "họ thương người khác ..." có lẽ vì thế ! nếu họ đã thương người khác rồi, vì sao người ta vẫn còn mong nhớ và hy vọng đến cố chấp thế ...? ....ta luôn không hiểu vì sao người ta lại có thể yêu được nhỉ ...! Đôi lúc ta tự hỏi, nhân loại điều cao đẹp nhất chính là tình yêu ...còn một kẻ không có tình yêu như ta ....vì sao bỗng nhiên hiện hữu trên thế gian này nhỉ ...! Cũng may ta còn biết cảm xúc với câu chữ, nếu không cuộc sống này vô vị đến dường nào ...!
Ngoài kia, thu đang nhẹ đến ...nhưng ta nhất định .,...mùa thu này ta sẽ không nhớ một tứ thơ ....!
diên vỹ
2023.09.10
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét