Thứ Bảy, 22 tháng 6, 2024

Đế Vương

 


Một bậc quân vương mang trong con tim hình hài đất nước

Ngỡ như dân an ta sẽ chẳng bao giờ buồn

Nào ngờ một hôm ngao du nhân gian chạm một ánh mắt

Khiến cho ta say ta mê như chốn thiên đường

Trời cao như đang trêu ngươi thân ta khi bông hoa ấy 

Trót mang con tim trao cho một nam nhân thường


Giận lòng ta ban cho bông hoa thơm hồi về cung cấm

Khiến em luôn luôn bên ta mãi mãi không buông

Mà nào ngờ đâu thân em nơi đây tâm trí nơi nào

Nhìn về quê hương em ôm tương tư nặng lòng biết bao

Một người nam nhân không vinh không hoa mà có lẽ nào

Người lại yêu thương quan tâm hơn ta một đế vương sao

Giọt lệ quân vương không khi nào rơi khi nước chưa tàn

Mà tình chưa yên nên vương trên mi giọt buồn chứa chan

Đành lòng buông tay cho em ra đi với mối tình vàng

Một bậc quân vương uy nghiêm oai phong nhưng tim nát tan.


Mấy tháng trước mình đã nghe thử bản nhạc này. Cảm nhận rất đơn giản là hay, giọng hát truyền cảm, dư âm lắng đọng. Bài hát chứa đựng cả một trời nuối tiếc mà tất cả những ai từng yêu sẽ rất thông cảm cho một đoạn tình không thể có được ấy. Hôm đó mình nghe vài lần, rồi bị cuốn vào công việc thường ngày nên không nghe lại.

Khoảng thời gian gần đây, tâm trạng của mình có chút bâng khuâng, thương nhớ. Nó làm mình lại vương lòng, lại thương cảm. Những khoảnh khắc đó, mình thường hay tìm một bản nhạc để giải khuây. Có lẽ Ôn Vĩnh Quang hát bản này quá chất, hoặc có lẽ nó hợp với tâm trạng của mình nên mình cứ nghe đi nghe lại suốt quãng đường đi làm (mình tốn hơn 45 phút để lái xe đi làm). Hầu như mỗi buổi sáng đều tìm về bản nhạc này.

Buổi sáng trời trong, nắng đẹp, cây cỏ dịu dàng, dòng xe tấp nập, một ly cà phê trên tay, một giọng hát trầm lắng thêm một chút ngạo khí của bậc đế vương, và một câu chuyện tình yêu chỉ đến từ một phía. Vâng, đế vương thì làm sao có tình yêu? Và ai dám yêu nổi bậc đế vương đây? Tâm của đế vương cao, ngạo khí của đế vương khiến cho bao kẻ run sợ. Và đã là đế vương, sao có thể để chuyện nhi nữ bận lòng? Nếu có thể tung tăng cùng người mình yêu thoả chí tang bồng, thì đế vương đã từ bỏ ngôi vị để lang thang cùng nữ tử của mình trong chốn nhân gian rồi!

Nữ nhân nếu không là kẻ ham vinh hoa, thì cũng chỉ cầu có một đời sống bình lặng, nên thường chọn gốc khuất để tự tại. Dù biết rõ tình yêu của đế vương, nhưng sao có thể bình an trong vòng tay của chàng khi xung quanh chàng còn cả ba ngàn giai lệ vây quanh? Thế nên nữ tử trong bài hát chỉ chọn một nam nhân thường.

Đế vương trong bài hát vẫn luôn tự hỏi: vì sao ta uy nghi cao sang, nàng lại chẳng để tâm? Vì sao một nam nhân thường lại có thể hơn ta? Có lẽ trong tình yêu, mọi thứ đều bình đẳng, khi trái tim say, lý trí không thể phân biệt. Nhưng kẻ tầm thường nhất cũng hiểu, tình yêu chỉ là khoảnh khắc nhất thời, không phải là vĩnh cửu. Hôm nay chàng say, còn ngày mai thì sao? Nữ nhân nếu không là quốc sắc khuynh thành, làm sao lọt vào tầm ngắm của đế vương? Có bao giờ chàng lại yêu một nữ tử xấu xí, thấp hèn không? Dĩ nhiên không! Nhưng mọi nhan sắc đều phai dần theo thời gian, và tình yêu cũng sẽ vì đó mà tan biến. Vẫn biết có vài câu chuyện ngoại lệ, nhưng liệu ta có may mắn thế không? Trao con tim cho một nam nhân thường vẫn là lựa chọn tốt nhất. Không biết nữ tử kia có giây phút nào say lòng với vị quân vương si tình đó không, nhưng nàng ấy chỉ muốn yên lành trong cuộc sống đời thường nhất của mình. Ba ngàn giai lệ kia, nàng chẳng cần tranh. Hoặc có thể nàng là người trung thành với tình yêu, nên không vì một chút vinh hoa phù phiếm và một khoảnh khắc đắm say của đế vương mà xiêu lòng. Với những người chung thủy như nàng, điều này là không thể chấp nhận.

Bài hát không nói về nữ nhân đó, chỉ nói về cảm nhận của bậc đế vương uy nghi kia. Chàng đã say, say một ánh mắt, như chốn thiên đường. Nhưng tiếc rằng quyền uy của một đế vương nàng chẳng bận tâm. Ngày ngày nàng dõi mắt về cố hương, tâm tư trĩu nặng, quyền uy không thể cướp nổi trái tim nàng.


"Một bậc quân vương mang trong con tim hình hài đất nước, ngỡ như dân an ta sẽ chẳng bao giờ buồn", vậy mà chàng buồn đến lạ. Hóa ra chàng chỉ là một nam nhân không thể tầm thường hơn thế. Chàng biết cô đơn, biết mong mỏi, biết tương tư, biết nhung nhớ. Nhưng chàng hơn nam nhân thường ở chỗ trong tay chàng là quyền lực, chàng muốn thiên hạ hướng về đông, thiên hạ không dám ngoảnh sang tây. Thế thì với một nữ nhân, chàng thừa sức làm bá chủ. Chàng lại mang nàng về cung, đặt nàng ở trên ba ngàn giai lệ, nhưng vì sao nàng không vui?


Hóa ra tình yêu không là thành quách để đế vương đem hùng binh cướp đoạt, tình yêu cũng chẳng là thiên hạ để đế vương dùng uy quyền cai trị.

Than ôi! Bài hát là thế, tâm tư của đế vương trĩu nặng là thế. Ta, một kẻ việc lớn không thành, việc nhỏ chẳng xong, cũng đang mơ hồ lạc giữa ranh giới của đời thật và tình yêu. Ta chẳng là đế vương nên không có đủ uy quyền để khiến tình yêu ở cạnh bên. Ta lại không mang trong mình một ngạo khí ngất ngưởng kia để có thể giơ tay phẩy một cái, trả tình yêu về lại nơi chốn nó muốn đến.

Nỗi sầu thiên thu vạn cổ ấy lại được Ôn Vĩnh Quang ngâm nga, tư lự, lúc cao vút đầy khí lực của bậc đế vương, lúc trầm ngâm như một nam nhân thường. Tâm tư của ta theo từng cung bậc ấy, lúc đau thương luyến nhớ, lúc khắc khoải không nguôi. Và hình như ta phát hiện ra, ta quên rằng bản thân mình đang phiền muộn, ta quên mất nỗi nhớ về một người nặng trĩu trong tim mình. Ta chỉ cảm nhận được sự luyến tiếc của một bậc đế vương với thứ tình yêu tầm thường của nhân thế, vậy mà uy nghi như đế vương vẫn không chạm nổi.

Một bậc quân vương mang trong con tim hình hài đất nước
Ngỡ như dân an ta sẽ chẳng bao giờ buồn
Nào ngờ một hôm ngao du nhân gian chạm một ánh mắt
Khiến cho ta say ta mê như chốn thiên đường


Than ôi!

Ta, một kẻ đời thường lạc lõng,
Bỗng như si như mê, bài hát "Đế vương!"



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

2024.07.27 @2:32 PM

  Lại là tình yêu...! Mình lại phải tự hỏi một câu: "- Là cái quái gì thế...?" Mình chỉ thích ngắm nhìn cuộc sống, muốn thấy mặt t...