Chủ Nhật, 5 tháng 3, 2006

03.05.2006 21:35:25

 Từ bửa hôm em bịnh, ta cứ định gọi hỏi thăm nhưng rồi cứ quên. Chợt một ngày em gọi ta và bảo:

- Chị ơi! Mình phải làm cái gì á....

Ta ngạc nhiên hỏi:

- Làm gì là sao?

- Thì làm giàu á...!

Trời! Và không biết ta im lặng bao lâu, chỉ nghe bên kia em la lớn:

- Ui bà chị tui có nhà hong...? Xin cho tui nói chuyện với bà chị tui.

Ta cười!

Em bảo ta thay đổi, em bảo ta không còn thích nói chuyện cổ tích. Khờ thật! Chừng tuổi này rồi mà nói chuyện cổ tích sao em?....Ta không còn mê cổ tích như ngày xưa nữa, vì ta biết, cổ tích chỉ đẹp cho tuổi thơ, còn cái tuổi nửa người lớn như ta thì nó trở thành vô lý.

Cuộc sống hằng ngày cứ êm đềm lập lại, nó khiến cho ta có lúc muốn điên vì chán. Thèm một cơn bão bất chợt, nhưng lại rụt rè không dám nghĩ đến, vì sợ mình lạc đường lạc lối.

Có những giấc mơ cứ dệt mãi mà không biết có ngày thành hiện thực không? Có lẽ không...., cũng có thể có. Ta mơ một căn nhà nhỏ, nhỏ thôi ở gần biển. Mơ có thể sang xứ ấm áp để tránh cái lạnh mùa đông. Thế nhưng mơ thì cứ mơ, mà ta vẫn cứ ở mãi nơi đây.

Có một hôm, cuộc sống ngày thường của ta tự dưng biến đổi...... Nhưng hình như chỉ được một khoảng thời gian rất ngắn, chợt nó biến nhanh, nhanh đến độ ta chưa kịp nhận ra nó là một niềm vui. Những ngày đầu ta còn bỡ ngỡ, còn diện cho nó những lý do chánh đáng khác....nhưng giờ đây thì có lẽ ta đã chẳng còn chút gì hy vọng nữa. Nếu có thì...thế nào nó cũng vuột mất nữa thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

2024.04.29 @2:15 AM

Chiều hôm nay sau khi đọc xong hồi thứ 75 của chiến quốc tung hoành rồi mà  thấy còn khoảng 2 tiếng nữa mới đi làm, nên mình ra vườn sau cắt...