Thứ Ba, 30 tháng 5, 2006

chuyện.....đời thường....! 23.05.2006 21:26:2

 

 chuyện.....đời thường....! 23.05.2006 21:26:20


ối qua cơm nước xong, ta bảo anh :


- Cho anh dùng computer đó!


- Còn em làm gì ?


- Em đi tắm


Anh cười hí hí ....Rồi chạy tuốt vào phòng computer ngay. Đúng là ...đáng ghét ......Mê computer hơn ...ta. Ơ mặc kệ. Ta ....tự nhiên lười nên đáng lẽ đi tắm, ta lại nhảy lên giường nằm nhìn ra phía cửa sổ.


Tự dưng nhớ ba quá. Không biết giờ ....ba làm gì hén? Cái chân có còn đau không? Ba chắc vẫn còn ăn cơm nếp chứ ...? Ừ bao tử ba bị đau á. ....Mười mấy năm rồi còn gì .....Mười mấy năm ta không hề nói chuyện với ba ...Ai biểu ba có lỗi với mẹ chi ! ...Ơ ráng chịu á ....!


Lần ta gặp ba là khoảng 4 năm trước. Lúc ấy ta đang với bạn trai cũ lơn tơn vào tiệm computer để tìm mua vài software .....Đang đi qua mấy gian hàng, tự dưng có một người đàn ông nhìn ta. Ừ quen lắm ....mà nhất thời ta không nhớ ra là ai cả. Ta đi khỏi gian hàng đó rồi mà ông ấy vẫn cứ còn nhìn .....chợt ông kêu lên:


- Vy, mày đi với ai đó!


Á trời. ...Cái giọng nói này, cái tiếng gọi này ....Thế là ta chợt nắm tay bạn trai ...và đâm đầu chạy. Ở đằng sau vẫn tiếng kêu với theo:


- Nè đứng lại, đứng lại cho tao hỏi chút ....!


Mặc, ta chạy riếc ra xe á. Bạn trai vừa thở vừa hỏi:


- Khi không mắc gì mà em chạy dữ vậy? Ông đó là ai ...?


Ta cũng đang thở hổn hển .....vừa thở vừa nói:


- Ba em ...!


- Trời đất! Ổng là ba em hở ...? Nếu ba em ....sao em chạy dữ vậy ...?


- Kệ em!


- Em còn ..giận ổng ...?


- Ai thèm ...!


- Vậy chứ sao chạy ...?


- Chứ đứng đó làm gì ..?


- Em ngộ chưa ...!


- Ừ, vậy đó ...!


Để rồi cho mãi tới bây giờ, ta vẫn chưa gặp lại ba. Đôi lúc ta hong biết là ba có nhớ bọn ta không? Có nhớ mẹ không? ...Mà chắc không ...? Đàn ông mà ...hihihi ....Mà ngày xưa rất xưa ...khi ta còn 4 - 5 tuổi gì đó ...ba cưng ta lắm .....đi đâu cũng dắt ta theo, cả lúc đi nhậu nữa ....vậy mà ...khi ta lên 6 tuổi, ba bỏ ta ...gặp lại ba ..lúc 14 tuổi ...rồi thì ba cũng bỏ rơi ta ....Buồn không ? ...Ta không biết ...! Mà hồi đó có buồn chút chút chứ ....giờ lớn rồi tự dưng bớt lại. Hôn nhân của thời nay thường hay đổ vỡ, vì con người không ràng buộc quá về lễ giáo như cái thời ngày xưa .....cái thời con người lấy đạo Nho làm gốc ....chứ không phải sống kiểu Tây hoá như bây giờ ... ...nên ...hễ thích thì người ta giữ, không thì người ta bỏ đi. Hmmm, ta không biết cái nào là đúng, cái nào là sai. Thiệt ra sống kiểu xưa thì cũng thiệt thòi cho những ai không yêu mà phải chung đụng sớm tối ...nhưng theo cái kiểu ngày nay thì ..cũng thiệt tội cho những ai còn nhìn đời qua cặp mắt ngày xưa.

Và thế, ta thường hay tự hỏi ...: " Có bao giờ ...ba nhớ bọn ta không? ...." Tự hỏi rồi tự trả lời ...có lẽ có ...có lẽ ....không ....? Ừ có lẽ ...


Đang chìm trong suy nghĩ .....lung tung ....Chợt anh chạy vào phòng hỏi:


- Ủa anh nghe nói có người định đi tắm mà ..sao giờ lại nằm trong này ..?


Ta mắc cười với cái giọng nói nửa trêu nửa chọc của anh ....ta ...trả lời:


- Ơ lạ chưa, em cho anh dùng máy computer ...thì anh cứ dùng ...còn việc em có đi tắm hay không đâu ảnh hưởng tới việc anh dùng computer chứ?


Anh tắc lưỡi bảo:


- Chà sao em hay tỏ ra là mình thông minh chi vậy?


- Chứ anh muốn em ..trả lời như thế nào ?


Anh cười hì hì bảo:


- Thôi được rồi người thông minh ơi, nữ thần Vệ Nữ của tôi à ...làm ơn đi tắm ..hong thôi cái gường của tui sẽ bị bốc mùi ...!


Ta cười ngất ...đấm cho anh vài đấm ...rồi mới chịu đi .


Ừ ta nghĩ .....không biết rồi ..anh có giống ba không? Có bỏ rơi ta không? ...Ừ mà ..dù anh có bỏ, ta cũng không như mẹ, không đau khổ, không hận, không sầu .... Có thể là ta vẫn tiếp tục yêu, vẫn ...có một người đàn ông khác ....và cũng có thể ..người đàn ông đó cũng sẽ như ba ...cũng sẽ bỏ rơi ta ...Nhưng dù có thế nào ....ta cũng sẽ không như mẹ ...không đau, không hận ....không sầu.


Ta biết, đau hận, sầu khổ là thói thường của người đàn bà ....ta biết chứ ...nhưng ta sợ lắm ....thật sự là rất sợ. Suốt mấy năm ta chính mắt thấy mẹ đã sống như thế nào khi thiếu vắng ba, mẹ khóc ..hầu như khóc ở mỗi đêm. Lúc đó ta bé quá ....ta không biết làm sao để xoa dịu vết thương lòng của mẹ ....ngoài việc ngày ngày học cho thật giỏi, ăn cho thật nhiều để mau lớn, để có thể đi làm ..., lúc ấy ta ngoan lắm .....! Nhưng bây giờ thì hết ngoan rồi á ...tại ...ừ ..mẹ đã vui rồi ...mẹ đã không còn khổ nữa ....Ta mừng lắm ...và hình như ta quên là cần phải làm cho mẹ vui .....!


Thấy không? Đau khổ, hận sầu chỉ hại cho mình thôi, cho nên ....ta luôn tự nhủ với mình, dù tình yêu của ta có phải cay đắng lắm .....ta nhất định cũng hỏng thèm buồn á .....hihih ..ừ nói thế thôi ...chứ.ai biết nà ...!


Ừ mà liệu ....ta sẽ có bị khổ như mẹ không hở ...? Ừ có thể .....nhưng ...ta nghĩ chắc không đến nổi nào đâu ....!Ừ ...nhưng ai biết nà ...!


Hôm qua xem phim ...cái ông kia nói là ...:


- Tôi không cần biết chuyện gì xảy ra ở ngày mai ...hôm nay có rượu thì tôi say ....!


Ừ hén ..hihih ..nhưng mà hôm nay ta hỏng có rượu ...làm sao say đây? ...Có cái computer thôi hà ....hỏng lẽ nói là ....có computer thì ...ta cứ vào nét ...cứ type ...chà ...hihihihi anh mà biết được ta lười học ..anh sẽ giảng cho 1 tràn á ....! Ơ, ngán thật! Hình như anh cũng giống ba ...hay la ...hay giảng ...! Chà ..ghê hén ...! Thế anh có giống ba không hở ...? Ừ, mà kệ ....giống hay không cũng chẳng quan trọng lắm ..phải không? Chuyện nhỏ mà ...! Đời người ngắn ngủi ....lo nhiều mau già ...hhihih :) Ừ thôi hỏng thèm lo nữa á!


 chuyện.....đời thường....! 24.05.2006 22:34:02


Mấy ngày nay ta ngán học tiếng Anh quá đi hà ...hic hic , cái tiếng gì học hoài mà cũng thế, ta chỉ có thể đủ sức đối thoại, không đủ khả năng đọc những tác phẩm văn học, xem phim ta cũng không đủ khả năng để hiểu từng chi tiếc như các fim Tàu lồng tiếng Việt ..ta hiểu đâu chừng 80% thôi, ta muốn 100% á ..ta muốn tiếng Anh giống như tiếng Việt mà ta đang hiểu nè, ta có thể dùng chữ nghĩa tung hoành, có thể viết tất cả những suy nghĩ của mình, thế nhưng ta không đủ khả năng để viết lách ....hihih nếu viết được ...dám có thể ta làm giàu á nghen ..tại .....hihih ta ham viết mờ ..nhưng thôi giấc mộng này chắc bay theo mây theo gió rồi ....hic hic ..buồn ơi là buồn, hơn bị thất tình nữa á ...Mà thiệt ra ...có bí quyết nào để học không ? .....Anh bảo chỉ có 1 bí quyết thôi ..đó là kiên trì đến cùng ...chời ..thế mà ta ..kiên trì hỏng nổi ...rớt lộp độp mỗi ngày mà anh đâu có hay .....


Ta đi tìm kiếm khắp nơi trên nét, tìm tất cả các tài liệu về cách học tiếng Anh, ừ thì đọc ..ai ai cũng nói thế ..kiên trì và cố gắng lập lại những gì mình đã học ......chời ...! Có việc gì mà không cần kiên trì nhẫn nại mà thành công hong ta ...Ừ ..thì dĩ nhiên hong ....cả nấu đồ ăn cũng phải take time á huống gì tới việc học ....


Ừ thì ta cũng cố gắng, mỗi ngày cũng học ..cũng đọc ..nhưng hỏng hiểu sao có 1 cám giác ngán ngẫm cứ len lén vào trong đầu ta á ....Hoá ra ta tệ quá phải không? ...Ta có thể ngồi hằng giờ viết bằng tiếng Việt, ta có thể đọc hoài không biết mệt 1 quyển sách tiếng Việt ....vậy tại sao ta không chinh phục được tiếng Anh ....Thể chất ta bình thường, điều kiện ta có sẳn, trí óc ...cũng đâu có khuyết tật ..thế tại sao kà ....ghét quá ....! Đọc chuyện về bà nữ hoàng Ai Cập ..bả biết tới ....6 thứ tiếng lận ..hay hén ....bà nữ hoàng Anh Quốc cũng thế ..., các bà ấy học rộng hiểu nhiều, ...ừ thì coi như tại vì các bà ấy giàu sang , sinh ra đã được các bậc tài giỏi dạy dỗ đi ...nhưng nếu sánh cùng một cô bạn học với ta ngày xưa đi nhé ..cô ta người Tàu ..thế tại sao cô ta giỏi tiếng Anh ...? Cô ta cũng bình thường như ta mà ....., đâu phải là nữ hoàng, đâu phải là người giàu sang ...?


Hôm qua buồn quá ...ơ đâu những hôm qua buồn đâu, suốt hơn 6 tháng nay ...có ngày nào nghĩ tới tiếng Anh mà ta vui đâu .....! Cái tiếng thí ghét ....ta cứ nuốt hoài mà hỏng vô ..y như mỗi sáng anh bắt ta phải ăn mí cái thứ có chất fiber trong đó ....tại cơ thể ta cần fiber ...mà ui ..những thứ có fiber ....ăn hỏng vô á ...ngán lắm ....ngán đến nổi ta cứ ngồi đó ăn từng muỗng ..anh thì cứ bảo ....:


- Em quên lần trước em bịnh ra sao rồi à ...? Còn không mau ăn ...!


Ta nhăn mặt ..:


- Em quên hết rồi ....em hỏng nhớ gì á , chỉ biết em thật sự ăn hết nổi rồi ...!


Anh nghiêm mặt:


- Em không ăn thì ..đừng mong rời cái bàn này ...!


Hic hic ..ác ...!Tiếng Anh cũng thế á .....! Nhiều lúc ta không hiểu, nếu ta đã quá tầm thường thế này, tại sao ta lại trôi đến nước người chi hén ..sao ta không là một người bình thường, sống trên quê hương mình, nói tiếng của mình, dù có thể thiếu văn minh, nhưng ngày hai buổi đồng áng .....ừ như thế thì chỉ có cái lo của cái bao tử thôi, không cần lo lắng chi nhiều đến chuyện khác ....Nhưng liệu ..nếu sống trong 1 hoàn cảnh đó ...ta có mơ ước khác không? Có khao khát được đặt chân đến xứ người ...Có mơ nhiều về thế giới mà thiên hạ bảo toàn là cảnh sang giàu rực rỡ không? Ừ cái này hẳn chắc có ....!


Nhiều lúc thấy ta mặc mày bí xị ....anh trách ..:


- Anh không hiểu sao em cứ buồn, em xem ..người xung quanh em có ai được như em, có anh ..hihhi lo nữa nè ...nếu là anh , thì anh sẽ chỉ học và học thôi ...!


Ghét quá ta nói:


- Anh giỏi thì ở nhà học đi , em đi làm nuôi anh ...!


- Điên hả ....


- Ừ, ai biểu ....


Thế là ta bậc khóc ....khóc vì ta thấy trí óc mình mờ ám, khóc vì ta thấy mình ngu.


 chuyện.....đời thường....! 24.05.2006 23:17:53


Nếu bảo mỗi người đều có một số mệnh, thế thì ...số mệnh của ta là gì ...? Ngày ta sinh ra thiên hạ không ai biết ....ngày ta mất đi ..chắc gì ai lại hay .....! Đó ..., tầm thường như thế, tầm thường cũng là một số mệnh sao?


Nhiều lúc chán quá, ta hỏi anh:


- Sao loài người không bị tiêu diệt hở anh?


Anh ngạc nhiên .....hỏi ta ...:


- Em điên hả?


- Không, tại em thấy con người phiền quá ..cứ tạo hết cái này đến cái khác ...anh thấy đó ..chiến tranh, cướp bóc ...lường gạt, nghèo khổ lang thang ....tất cả đều do con người tạo ra cả ...anh thấy con người có nên bị tiêu diệt cho rồi hay không?


Hỏng biết anh nghe sao rồi cũng gật gù ....ngẫm nghĩ hơi lâu ..anh bảo:


- Nhưng sao mà tiêu diệt được em ...?


- Thì ..ví dụ có 1 trận hồng thuỷ nè, hay mặt trời rơi xuống trái đất ..làm cho trái đất nổ tung, thiêu rụi mọi sinh vật nè ...


- Em điên quá hà! Cứ nghĩ lung tung ...!


- Tại em chán mờ ...!


- Sách anh mua đâu sao không đọc, lại chán ...?


- Thì có đọc, nhưng tại hiểu hong hết mới chán ...!


Anh ôm ta vào lòng bảo:


- Em đừng thế mà, mọi người sinh ra điều có 1 nhiệm vụ, một mục đích .. Em không biết lý do em ra đời là ..để anh yêu sao?


Chời ..! Ảnh chơi 1 chiêu ác thiệt, hơn chiêu mỹ nhân kế hay 1 tên bắn hay chim của người xưa nữa, để mỗi khi ta có cảm giác chán thì ta lại thấy ...mình có tội ...tội không biết yêu cuộc đời của mình ....


Sáng nay mẹ điện thoại cho ta biết nhỏ em nó mới mua xe mới, nên mẹ rầu ....mẹ bảo:


- Em con nó ngu quá, không biết nhìn xa thấy rộng. Chồng thì không ra gì, lại có 3 đứa con lóc nhóc, thêm một cái bụng đang mang ...vậy sao lo nổi mà lại đâm đầu mua thêm một chiếc xe nữa. Thiệt mẹ lo quá!


Ta thở dài .....bảo mẹ:


- Nó lớn rồi á mẹ, kệ đi, mẹ đã nuôi nó đến tuổi này thì coi như trọn vẹn rồi, còn cuộc sống của nó mà nó không biết lo tính thì có bề gì nó cũng tự gánh thôi.


- Mẹ thương là thương con nó thôi, chứ nó ngu quá mẹ đâu ưa.


Ta bậc cười. Ừ con nó dễ thương lắm. Thật sự nếu không có mấy đứa con đó, thì chắc gia đình sẽ chẳng thèm ngó đến nó đâu. Nó không ngu, nhưng nó đơn thuần lắm, cái suy nghĩ của nó cũng rất bình dị, ....lấy niềm vui của người khác làm hạnh phúc cho mình ...Ừ thì đó cũng là 1 điều hay, nhưng nên biết, bản thân mình không tự lo được, thì còn gì nói đến việc lo cho người đây? Nên ta nói với mẹ ..:


- Thiệt ra nó lo lắm á mẹ, mẹ có thấy nó già đi rất nhiều không?


- Mẹ biết! Nhưng mẹ buồn quá con à ...! Thằng chồng nó ....mà thôi, mẹ không nói nữa ...đứa nào khôn nhờ, ngu ráng chịu ....!


Ừ! Trong cuộc sống này là thế á....Mình khôn thì nhờ, ngu thì chịu ....chứ có ai chịu thế mình đâu ...phải không? Nhưng cái khôn, cái ngu của đời cũng trăm đường chứ bộ. Như em ta, nó lấy niềm vui của chồng làm hạnh phúc, những lo lắng buồn đau thì tự ôm vào người....Người khác thấy nó ngu, nhưng bản thân nó nghĩ vì nó yêu chồng ....!


Còn ta ...thì sao .....ta ngu hay khôn? ...Ừ chắc ngu, chứ khôn thì người ta đã tự biết rồi. Đôi lúc ta thèm làm một con đại bàng, tung cách vút cao ...nhưng có khi ta chỉ muốn làm một con giun, một con dế sống bình thường dưới mặt đất ...Nhắc đến mấy con đó, ta chợt nhớ sáng hôm qua đang chạy bộ, ta chợt giực mình ...tim đánh thịch một cái. Mèn, 1 con trùng dưới chân mà ta cũng hoảng sợ. Mà nói thiệt, ta sợ trùng lắm, sợ tất cả những con sâu, con trùng, nhất là rắn....thân thể của những con đó khiến ta có một cảm giác rùn mình khi nghĩ đến.


Khi chạy qua khỏi con trùng 1 khoảng khá xa, ta chợt cảm thấy thương nó ...hihihi ...đôi lúc ta lãng xẹt như vậy á ..ừ ta thấy hình như nó bị lạc đường, nó đi nhầm ra miếng xi măng á, nắng lên thế nào cũng bị chết khô ...mà cần chi nắng, chút xíu nữa anh ta mà chạy ngang thế nào anh cũng đạp nó nhẹp lép thôi.


Ta chạy thêm 1 vòng, lại chạy ngang qua con trùng, nó vẫn bò lăng quăng như lúc nảy ......anh vẫn chưa đạp nó ....


Vòng sau, ta chợt lo .....nên dừng lại lấy cái cây vít nó vào đất ...Nhưng vì sợ nó quá trời luôn, nên ta hỏng dám đứng gần ...nó thấy ghê quá hà ...nhìn nó mà ta có cảm giác như nó sẽ quấn lấy ta ..ui ...ớn quá .....Cuối cùng thì ta cũng vít nó vào đất ...không biết cái cây thô như thế có làm nó đau không ta ? ....Chắc có ...nhưng dù sao đở hơn bị nắng làm khô và bị anh đạp trúng. Ta bảo đảm anh chẳng bao giờ thấy con trùng đâu ..vì nó bé quá ....Ta mà còn bị anh đạp trúng chân hoài ...mỗi lần trúng ta anh viện cớ bảo:


- Em bé quá đi hà, ....anh hỏng thấy em ...!


chuyện.....đời thường....! 25.05.2006 07:59:24

Ờ, có một việc này mà ta quên bẵng á ...! Bửa hôm đi chợ Việt Nam để mua xíu đồ ....Lượn vài vòng ....hihih tại bửa hôm đó là chủ nhật, mẹ bắt ta phải đi nhà thờ ....Thường ta hỏng có đi đâu, nhưng ngày đó là ngày lễ Mẹ á .....nên đi cho mẹ vui thôi ....Vì đi lễ , lẽ dĩ nhiên ta bận đồ đẹp á ...Ừ đẹp thế nào thì hong biết ....nhưng anh nói đẹp thì ta tin thế. :)


Ta đang ẹo qua ẹo lại mấy vòng hihih ...dĩ nhiên con gái mà, hễ mặc đồ đẹp thì cái mũi hơi chạm mây xíu ...chợt nhiên ta giật thót người ....Chà ...! hỏng lẻ ....gặp ....Phong ở đây ta. Mèn, thứ vậy thôi mà ta cũng hơi run ....Thiệt ra thì cũng chẳng có gì ...chỉ là người ...xưa thôi. Chia tay gần 3 năm rồi ...ảnh thì có vợ ...ta thì cũng coi như tàm tạm yên thân ....:)


Ta định tính tiền rồi đi cho nhanh ...tự nhiên nghĩ lại ..ơ thôi, dù sao cũng là người mình từng yêu mà, làm mặt lạ chi hong biết ...Thế nên ta lượn thêm một vòng nữa, nhưng ngược chiều của Phong để coi gặp ta Phong sẽ ....như thế nào ....Hmmm ta nghĩ chắc Phong ngạc nhiên lắm ....Hồi đó ta hơi .....ú xíu, khi chia tay, ta buồn lắm, suốt một tháng hỏng có ăn ngon chứ bộ ít sao, chính vì vậy mà cũng từ đó ta tự nhiên ốm luôn, hihihi ...và ta, Phong cũng chưa từng gặp lại bao giờ, dù ..nhà anh cách nhà ta ..hỏng tới 20 phút láy xe .....!


Ta đang ....vạch trong trí những câu ....chảnh ...để đối phó với Phong...hihih ừ ...ai biểu hồi đó làm ta đau chi ....Rồi thì ta cũng chạm mặt ...Nhưng ....Ghét ...! Chỉ là cái lưng giống thôi, hỏng phải cái mặt .....Ta bí xị đến quầy tính tiền ...rồi ra về. Chỉ tội nghiệp cái anh chàng nào đó hơi ngơ ngác ..vì ánh mắt nhìn của ta.....Ơ mà kệ ...!


 chuyện.....đời thường....! 26.05.2006 10:27:59


Ngày mai đi chơi rồi ...! Thế mà nhỏ em điện thoại hỏi:


- Chị có kế hoạch gì không ?


Ta chưng hửng nói:


- Khỉ, hai đứa rũ chị đi, giờ hỏi kế hoạch ....là sao?


- Thì ....giống như là ...chị có chương trình gì bên đó hong đó mà ...


- Mệt, làm như đi ra trận hay đi làm khỉ gì dạ bày đặt chương trình với kế hoạch ....


- Ai biết! Tưởng chị có bạn bè gì bên đó á mà ...


- Chị mà có bạn bên đó ...chết liền á ..


Nhỏ em nghe, nó buông một câu gọn ơ ....:


- Dỡ ....chổ nỗi tiếng vậy mờ hong kiếm bạn !


Ta bật cười hỏi nó:


- Thế có muốn chị vào nét đăng bài tìm bạn không?


- Ừ!


Rồi nó cùng ta bật cười!


Lãng ...! Mà thiệt, ta chưa từng có bạn bên đó bao giờ ...! Mà, tính ta vô ý như vậy có bạn chỉ thêm làm người khác ....buồn lòng thôi. Chỉ có nhỏ em là hong biết buồn nên ...coi như nó là người bạn lâu năm nhất của ta.


Chiều qua ông anh họ ở VN gọi qua hỏi:


- Trời ơi! Em về bển là biệt tích luôn nghen, chẳng thấy em viết thư.


Ta cười hì hì:


- Thời này mà viết thư hả anh, mỏi tay thấy mồ.


Ảnh gật gù cười. Tự nhiên ta nhớ VN quá ....!Trước ngày về VN, cái nhớ của ta không da diết như thế đâu. Nhưng rồi bây giờ, hễ khi nghĩ đến VN ....ta chợt thèm về lại quá, hìhihi , ừ không có gì, chỉ là ...ta thích ăn tôm ở biển nè, ta thích ngắm trăng ban đêm nè, ta thích ngủ ngoài hiên nè ...ta thích ăn những thứ trái cây như sầu riêng, xoài, nhãn, mãng cầu tàu ...v.v.v. ...và nhất là dừa, những thứ mà bên này..ừ, tuy cũng có ..nhưng hỏng biết sao về VN ăn thí ngon hơn ..hihih . Em ta bảo chắc tại ăn hong trả tiền nên thí ngon. Về bển, mắc cười nhất là ông cậu, ta nói:


- Cậu ơi, con muốn ăn si ri chấm với muối ớt.


Cậu la trời bảo:


- Ối! thứ đó mà ăn cái gì ...?


- Nhưng con thèm mờ!


Thấy vậy, cậu xách xe chở ta ra chợ, mua cho ta một rổ xi ri thiệt bự ....thiệt ngon ...về nhà cậu bắt con cậu đâm cho ta 1 chén muối ớt ...hihih thế là ta ăn thoả thích. Cậu nhìn ta lắt đầu:


- Đúng là hết nói, cả đống thứ ngon hong ăn, hết chuyện ăn si ri ...!


Ta cười hì hì. Nhưng cậu đâu biết hồi khi ta còn ở VN, mỗi ngày đi học ngang qua vườn si ri là bọn ta ghé mua ...ăn riết ghiền á. Chắc cậu không biết là có những cái càng đơn giản ...càng thích thú.


 chuyện.....đời thường....! 26.05.2006 11:06:55



Hồi ở VN, Tài, nhóc con út của cậu tư thấy ta cầm trên tay quyển thơ tình ...nó hỏi:


- Ủa, chị đọc thơ nữa hả?


Nhỏ em gái ta chọc:


- Trời ơi, liều thuốc an thần của bả đó cưng!


Tài nhìn ta ....cười.


Một hồi lâu sau, nó chạy lại hỏi ta:


- Chị nè, đi theo em á, em chỉ chị một trời thơ tuyệt vời luôn ...!


Ta nhíu mày, một trời thơ ..có nghĩa là gì kà ....Nhưng ừ kệ, nó kêu theo thì ..theo.


Nó rủ thêm Cường con của cậu út ta ...Tụi nó bằng tuổi nhau, nhưng hai đứa tính tình trái ngược, một đứa nói mãi hong dứt, một đứa hỏi cũng chẳng trả lời ....


Tài và Cường dắt ta băng qua những cánh đồng, đi dọc theo những bờ đê rồi ...Trời ạ ....qua câu cầu khỉ nữa chứ. Tài hỏi:


- Chị sợ không?


Ta cười bảo:


- Sức mấy!


Nhưng thiệt tình thì có chút xíu sợ ....Mèn, lở nữa đường lọt cái tủm thì sao ta ...! Bởi vậy nên ....để phòng hờ, ta hỏi Tài:


- Em biết lội không ?


Nó như hiểu ý ...cười ngắt nghẻo.


- Chị đừng lo, cạn xìu hà ....!


Ta nhìn xuống! Ừ đúng là cạn xìu.


Cường và Tài dẫn ta ra mé sông ...Ồ hoá ra là căn nhà cũ của ta ngày xưa. Xưa lắm, nhưng bây giờ đã biến thành những đầm tôm ....Đám bần vẫn còn đó, con sông vẫn y nguyên. Thấy ta im lặng. Tài hỏi:


- Nhớ chổ này hong chị?


Ta gật đầu. Chợt hình ảnh ngày xưa trở lại. Rõ ràng ở đám bần này, ba thường cột chiếc ghe lại và dắt ta ra ngủ trên ghe. Hồi nhỏ không biết ta có cảm giác gì, nhưng chỉ biết ta thích theo ba đi ngủ ngoài ghe lắm. Tài lắt lắt tay ta bảo:


- Làm thơ đi chị!


Chời! ....Ta hỏi em:


- Làm thơ con còng hả em?


Nhìn xuống mé sông, những con còng, con cá bóng đua nhau chạy tứ lung tung vì những cục đất do chị em ta quăng xuống ....Ta và hai nhóc em cứ đi dọc theo mé sông, cứ hóng gió, cứ kể chuyện trời trăng ....rồi chị em ta cũng quành trở về. Ta ngắt lá chuối làm dù, em hái trái gì đó ...cho ta ăn ....Đến căn nhà nọ, trên cây có trái xoài lủng lẳng, ta chỉ tay bảo hai nhóc ...:


- Xoài kìa 2 đứa, mình hái trộm nghen!


Tài cười ha hả bảo:


- Trời ơi, chị ....em hỏng ngờ chị cũng thích hái trộm nghen!


- Thích chứ, khoái nhất hái trộm, người ta rược chạy đã lắm ...!


Bất ngờ với ý nghĩ và câu nói của ta ...Ừ có lẽ em tưởng ta hihihi cái kiểu là chí nhân quân tử gì gì đó mà ...Ơ nhưng chắc em quên là..., ta lớn lên ở vùng quê này, ta hihihi cũng một thời làm học trò ....phá phách ...Cường nảy giờ im lặng, chợt nó lên tiếng:


- Chị biết nhà của ai hong ?


Ta hỏi, em bảo:


- Nhà của anh Hoàng đó chị ..!


Ta há hốc miệng ...và trợn mắt hỏi lại:


- Hoàng ...con ông ...Sáu gì đó phải hong ?


- Dạ, em nghe ba nói ...là bạn học của chị ngày xưa ....ý mà hong ..bạn quánh lộn ...!


Ta cười ha hả ...Đúng ...bạn quánh lộn. Hồi đó học lớp bốn, ta ở bên nội, còn Hoàng ở quê bên ngoại ta ...thế là hai phe, ngày nào cũng chia ra để rượt đánh ...bọn ta chọc giận bọn Hoàng là:


- Tụi bây ăn đầu cá thừa của bọn tao ....!


Cái câu đó là đầu đề cho cuộc ấu đả mỗi ngày ..nhưng thường thì dùng miệng thui ..chứ ít khi động đến tay chân ....Số là xóm của ta ở gần sông, và chuyên nghề đánh cá, nên có rất nhiều tôm cá mỗi ngày. Còn xóm của Hoàng ở đồng ruộng ..nên bọn ta chọc thế. Hai bên thường chia phe đánh ...ta thì chỉ giỏi đứng ở ngoài hô hào thôi ..chứ ...chưa vật lộn với bọn Hoàng bao giờ ....ngu gì ..con gái mờ có bề gì cũng lổ lã hơn ai hết. Nhưng mà phe ta cũng có rất nhiều ....con trai giỏi á ...hihihi ...


Thấy ta suy nghĩ đâu đâu, Tài hỏi:


- Thế có hái trộm hong chị ?


Ta cười bảo:


- Hái chứ, ngu sao. Nó mà có hỏi ..nói chị hái trộm á!


Trong lúc Tài lui cui tìm đá chọi cho trái xoài rớt xuống, ta thì quay sang Cường hỏi:


- Ủa Hoàng giờ sao em?


- Ảnh có vợ và có 2 đứa con rồi chị !


- Ui thế hả.


Tài chọi được trái xoài rớt xuống, nó chui vào lượm ra .. Xong, .ta bảo ...Thôi chạy, hihih hong ấy người ta rượt ...! Hai nhóc nhìn ta cười và ba chị em chạy một mạch về nhà.


Tài và Cường hình như 17 tuổi thì phải ...hihi ...ta quên thiệt á ....mà bọn nó đều còn bé lắm lúc ta đi. Nên gặp lại ta lúc đầu tụi nó hong có nói chuyện gì cả, sau cái trận hái trộm xoài đó, chắc nó tụi nó thích hay sao á, nên cứ quanh quẫn bên ta suốt ....Ta về lại bên này sớm, nên em gái ta gọi điện thoại nói :


- Chị, thằng Tài nó nhớ chị kìa ...nó cứ nói, phải chi có chị ba ở bên này vui!


Ta nghe xong cười ....! Hmmm ta chẳng biết ....Nhưng giờ nghĩ lại nhớ tụi nó quá.


chuyện.....đời thường....! 30.05.2006 14:08:30


Wow ...!


Thì cuối cùng cũng đã về ....! hihihi., những cuộc đi chơi bao giờ cũng thoải mái và ...dễ thương. Ta, 2 nhóc em, cùng 3 gia đình nọ, thế là gồm tất cả 14 người từ tuổi .....5 tháng ...đến hơn 50.:)


Các gia đình khác con nít lùm đùm lề đề, nên dĩ nhiên chủ yếu là họ muốn đi thăm sở thú và cho các cô cậu chơi những trò chơi con nít ....Riêng ta và 2 nhóc em mê hoa, nên chọn đi Botanic Garden trước .... Thế là tách riêng, chỉ có lúc ăn chiều và ban tối thì về lại khách sạn chung. Trong bửa ăn, anh Hiền nói:


- Mấy đứa nghen, đủ lông đủ cánh, bay đi đâu thì bay.


Bọn ta tủm tỉm cười, ta bảo:


- Sở thú dành cho con nít mờ, tụi em đâu thích nè!


Ừ, thế đó, bọn ta mê hoa lắm, mê cảnh nữa ....nên lang thang từ sáng cho đến chiều ở vườn hoa, đói quá thì gậm xíu chicken nugget, tại xung quanh chẳng thấy tiệm Tàu hay Việt Nam, các thức ăn khác bọn ta không ...thích. Vườn hoa năm nay so với 5 năm trước quả thật thay đổi quá. Em ta hỏi:


- Ủa chị, Chinese Garden đâu ?


Em trai tỏ vẻ rành lắm:


- Họ dẹp rồi! Chị không thấy sao, cả đóng thứ mới, chắc hẳn phải bỏ vài thứ cũ đi mới có đủ chổ


Nhỏ em gái xí một cái.


Thế là ba chị em lại tình tang tiếp. Gặp những cây thấp, em ta trèo, ta trèo theo. Gặp nước em ta phá ...hihihi ta phá theo. Những hoa, những cỏ, những cây ....ta như đi lạc vào khu rừng thật sự. Đẹp! Phải nói là tuyệt đẹp. Cuộc sống quá tấp nập, ít khi nào có dịp gần với thiên nhiên, cây cỏ ..., ít khi nào được thoải mái thảnh thơi. Bọn ta nói chuyện trời trăng mây gió, bọn ta phê bình, đoán xét những chuyện không đâu....một cánh hoa, một cọng cỏ, một nhành cây, đều có thể là một đề tài sôi nổi để bọn ta tranh luận...Lý lẽ thì không cần ...chỉ xem ai có tài ....tưởng tượng nhiều hơn thì thắng.


Thế là xong một ngày! Bọn ta trở lại khách sạn, nhảy đùng xuống hồ bơi ....Ừ ...ta chẳng biết bơi ....:) Nhưng nóng quá, nên ...nhảy xuống cho mát. Đang ngồi ở mép hồ, chị Trang đến hỏi ta có cần cái phao của con chị không vì bọn nó không dùng, ta lấy cái phao leo lên , trèo xuống ..hỏng biết trèo thế nào đó mà ta bị lật úp xuống, hoảng hồn ...ta lật đật đứng lên, thế mà vẫn không khỏi bị nước vào mắt, vào mũi ...Cô Mai và chị Trang ngồi phía trên cười ngắt ngoẻo. Cô Mai kêu ta lại gần và hỏi:


- Ủa Vy, cô nghe nói gia đình con làm nghề đánh cá mà.


Ta dạ. Cô tiếp:


- Thế sao con không biết bơi!


Ta lý luận:


- À, tại cô không biết đó thôi, ba mẹ thương tụi con nên chỉ để tụi con hưởng cái thú của đời, chứ không cần làm việc.


Chị Trang ngồi kế cô Mai cười ngất bảo:


- Chị đừng tin nó, xạo số một đó. Không biết bơi thì nói hong biết bơi, bày đặt.


Ta cười!


- Ai bắt chị tin nà!


Ừ ..Lý luận cho vui mà bảo người ta nói xạo ....nhưng ít ra ....chị và cô cũng được một trận cười chứ bộ. Ơ không nói chuyện với người lớn nữa ...nên ta đi ra ngoài giữa hồ đùa với bọn nhóc .....Cũng may hồ không sâu!


Tắm xong, tất cả mọi người đều đói, nên đi tìm tiệm Việt Nam ăn. Tưởng chừng nửa tiếng sau sẽ có đồ ăn ngay, ai ngờ anh Hiền chạy làm sao đó lạc hết mấy vòng, chừng đến tiệm Mai Lee, thì ôi thôi đông nghẹt, thế là chờ ...chờ ...và chờ! Đến khi có bàn rồi thì ...lại chờ và chờ tiếp. Tất cả đói meo. Ta ....đói đến nổi không thể tưởng tượng được. Em trai ta ngồi kế bên anh Hiền nên nó quánh vào tay anh và bảo:


- Anh đó nghen, em méc mẹ cho mà coi, đi chơi gì mà để tụi em đói muốn xỉu luôn!


Anh cười hề hề bảo:


- Em nói hồi anh khai bí mật của em cho mọi người nghe đó!


- Chấp anh luôn, coi anh còn có sức để nói không!


Tất cả đều quen thân với ta, chỉ có gia đình Chú Doanh là ta không ...quen thôi ...Nên cô chú có vẻ ngạc nhiên lắm với cách nói chuyện của bọn ta ....và hầu như khi nào ta nói ra thì cô chú cũng cười ....Hmmm ta không hiểu ẩn ý của nụ cười ấy. Ơ mà mặc ...chủ yếu là vui ..phải không?


Chờ đồ ăn lâu quá, nên ...bắt đầu đem chuyện trời trăng ra kể. Anh hiền bảo:


- Chú bảy của mấy đứa đó nghen, ngày xưa cũng đang đi chơi, đi nửa đường ổng cởi áo ra hà ...!


Cô Mai tiếp:


- Ừ ổng kỳ lắm nghen Vy, ....Lúc đầu cô ngại hết sức, nhưng riết rồi quen.


Ta cười hì hì nói:


- Chắc chú nghĩ là cha mẹ sinh sao thì nên để vậy á mà cô.


Câu nói của ta không biết dẫn suy nghĩ của cô chú và anh chị đi tới đâu, mà tất cả cười rộ lên ...Ừ ...Thế là chú Doanh bắt đầu hỏi chuyện ...Cô Mai thì hay chọc ta ....!


Khi đồ ăn của cô ra ...ta chọc cô ...cô bảo là không quen ta nữa ..Ghét ...Đến khi ta ngồi ăn ngon lành tô phở đặc biệt của mình. Thì chú Doanh hỏi:


- Vy sao im ru rồi!


Ta giả đò trang nghiêm nói:


- Gia đình con có luật: ăn cơm hỏng được nói chuyện!


Chẳng biết cái câu xạo đó thế nào mà chú gật gù cười!


Về lại khách sạn, bọn ta chọc con của anh Hiền ...Chị Trang bảo:


- Vy phải xưng bằng cô với tụi nó chứ, sao xưng bằng chị ...?


Em gái nói:


- Thôi mình kêu anh Hiền bằng chú đi nghe!


Anh Hiền đang tìm đồ gì đó, cũng giật nẩy người bảo:


- Thôi nghen, kêu bằng anh cho tui thấy đời còn trẻ!


Em trai ta đang chơi với bọn nhóc, nó cũng quay lại thắc mắc:


- Ủa kỳ dạ anh Hiền, anh kêu mẹ em bằng chị, tụi em kêu anh lại bằng anh, rồi con anh kêu tụi em bằng ...anh chị nữa ...thế thì ...trời ạ ..! Hỏng lẻ mình qua mỹ thì cách xưng hô chỉ có thế thôi sao.


Cô Mai bảo:


- Đở đó nghen, nếu hong dịch tiếng mỹ là you, me, ra mày tao thì chết đó nghen con!.


Cả đám cười ....


Thế đó ...những ngày đi chơi ..những câu chọc ghẹo....lẫn những tiếng cười cứ vang vang mãi. Cuộc sống thế này có phải là hạnh phúc không ....? Ta chẳng biết ..chỉ biết là .....phải tận hưởng một ngày cho thoả thích.


Đêm nay thì thôi, coi như chẳng ngủ được, tại suốt cả ngày ta đã ngủ trên xe. Trên đường về, em ta bảo:


- Rồi nghen, giao cho chị chọn ra một chổ đi chơi khác cho năm tới ...Nhớ là chỉ 3 đứa mình thôi nghen, hỏng cho ai theo á !


Em trai ta cũng cười thích chí ....Ừ ....chỉ 3 đứa. Hầu như chỉ 3 đứa thôi. Trong bửa ăn anh Hiền bảo với chú Doanh:


- Trong 5 chị em nó, 3 đứa nó là số 1 đi chơi đó nghen anh.


Chị Trang thêm :


- Mà kỳ, đứa nhanh, đứa chậm mà hai đứa nó lại thân nhau á chị Mai.


Cô Mai nhíu mày hỏi:


- Nhanh là sao ? Là ẩu tả đó hả:


Ta cười bảo:


- Trời ơi, có cần nói một cách trắng trợn thế không cô? ...Chữ văn hoa là ...nhanh nhẹn, lanh lợi chứ không phải ẩu tả.


Cô Mai bảo:


- Đúng là lắm lời nà!


Cả bàn cười!


Em ta bảo cô Mai và chú Doanh đám cưới lúc cổ 16 tuổi ...Trời đất ...! Ta muốn xỉu ...gì mà ...lâu thế đó hở! Làm sao có thể ở chung với một người suốt cả hàng mấy năm như thế.....? Em ta bảo là tại ...ta không tìm ra một tình yêu thật sự nên nói thế. Ta cười! Cuộc sống này mình có thể tìm một người yêu thật sao? Ta chẳng biết ...! Mà biết để làm gì, ...tình yêu vốn thất thường mà, hôm nay yêu, hôm mai không ....! Thế đó ....nó mong manh dễ vỡ ....Em ta cãi ... Mà ta thà tin như thế còn hơn là đặc hy vọng để rồi đau, rồi thất vọng ...phải không ...? Trên đường đi, ta đọc sách ...lại là những câu chuyện buồn...... Bất giác ...ta hỏi mình ...nhìn đời bằng đôi mắt nào thì đúng ...? Câu hỏi đó ta chẳng tìm ra được câu đáp....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

2024.04.29 @2:15 AM

Chiều hôm nay sau khi đọc xong hồi thứ 75 của chiến quốc tung hoành rồi mà  thấy còn khoảng 2 tiếng nữa mới đi làm, nên mình ra vườn sau cắt...