Chủ Nhật, 5 tháng 6, 2022

dỗi hờn


 

có phải muôn đời không tương ngộ

để hồn ta một nửa lang thang

con tàu muộn, sân ga đời trống trải

hành khách chỉ một người, 

đợi mãi chẳng về ngang ...!


người không hẹn ước

sao ta tin vàng đá

để trăm năm ngụp lặn giữa dòng thương

ta chờ đợi ba sinh hoá kiếp

nghìn năm trôi, nhung nhớ vẫn còn vương ?


vũ trụ ấy muôn vàng tinh tú

thiên hà mênh mông ta hoá ánh sao đơn

trong tĩnh lặng xoay mình quanh nỗi nhớ

rơi xuống nhân gian một chút dỗi hờn ...


2022.06.05

diên vỹ


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Khoảnh khắc chưa dứt

Có những ngày, ta tưởng mình đã thôi nhớ. Vậy mà chỉ một dấu chấm xanh nhỏ bé, một dáng lưng bất chợt lướt qua, hay một ánh mắt khựng lại nơ...