Thứ Hai, 11 tháng 9, 2023

nhớ một mùa thu .....

 




hôm nay lại nghỉ làm ..., chỉ đơn giản là lâu lâu muốn nghỉ ngơi một chút ..., buổi chiều sẽ bắt đầu thêm công việc  khác .., từ đây mình sẽ bận rộn hơn nhiều ...mà sao khi không lại bận rộn ngay lúc trời ngoài  kia đang bắt đầu thu kia chứ ...?


khi trời đang bắt đầu chuyển mùa, là nỗi nhớ từ đâu đó vô ý lướt qua ...


ta nhớ khoảng thời gian khi mình chỉ còn là một cô bé tí tí, hình như học lớp bốn gì đó, bên khung của sổ có một anh người lớn say mê cô giáo của ta, thế là những lúc rảnh rỗi anh cứ chạy đến bên khung của sổ cất giọng hát ...không biết thế nào mà ta lại thích nghe anh hát làm sao , giọng âm ấy rất ngọt ngào dù rằng ta còn rất bé ...nhưng lại có thể cảm nhận ra được, để khi lớn lên ta cứ bị thu hút bởi những giọng âm ngọt ngào ấy ...


ta lại nhớ khoảng thời gian khi mình lớn hơn một chút và  đã vác cây đòn gánh rượt đuổi anh hàng xóm thế nào khi anh ấy tỏ tình lần đầu tiên ...


rồi những khoảng thời gian với bạn bè, với những nhân vật mà ta tương tư đến độ chỉ muốn ngắm nhìn người ấy mỗi ngày, nhưng tuyệt nhiên không hề nói một câu nào ..bởi từ lúc bé , ta đã hiểu một điều ...mọi lời nói, mọi ước mơ điều là khói bụi, thời gian sẽ xóa tất cả ...


sau cùng là khoảnh khắt khi ta ngồi trên phi cơ ...nhìn xuống những ruộng vườn phía dưới chân mình ...tất cả đúng là khói bụi ....


cuộc sống thời ấy thơ mộng đến dường nào, ước mơ thuở ấy non trẻ nến dường nào, vậy mà thoáng một cái, tất cả lùi vào quá khứ ...trên mảnh đất xa lạ này, ta không thể hoà nhập được ...ta như một kẻ chu du từ thời thượng cổ đến hiện đại .., trí không đủ lớn, tâm không đủ rộng ...thế là những vấp ngã cuộc đời cứ thay phiên nhau thử thách ....ta ngã dài trên chính bước chân của mình ...ngã dài trong ước mơ của mình ....


rồi không biết tự khi nào, thu bỗng nhiên là nỗi nhớ ...nhớ đến quay quắt, nhớ đến rã rời ....


để rồi tất cả những thứ tình cảm ta gặp phải trong đời đều trở nên vụn vặt và trẻ nít ...nỗi nhớ trong ta luôn hiện hữu ....tình yêu đến với ta tệ hơn cả một trò đùa ....bản tính ngang ngược của ta trỗi dậy, ta bỗng nhiên trở thành vô lý đến cực cùng ...chỉ để thoát ra một thứ tình yêu trẻ nít ....thế mà khi thu vừa lướt ngang thôi ..ta bỗng hoá thân thành mây gió, chỉ muốn lượn vòng quanh nhân thế để tìm một nỗi nhớ xa xôi ...

trong ký ức của ta, có một người thu bất chợt đến, bất chợt đi ...câu chữ của người như thời thơ dại của ta ..non trẻ ...dễ thương, luyến thoắt ....ta nhớ người đến độ chạy thật xa ..xa hơn có thể để tìm quên ...


để rồi ta hiểu ...nỗi nhớ ấy thật viễn vong ..., thu tự nhiên hoá thành nỗi nhớ viễn vong ấy ....


không biết đã bao nhiêu lần tự dặn lòng mình, khi thu đến sẽ không nhớ nữa ...vậy mà câu chữ của người vẫn còn đó ....


ta loanh quanh một vòng ngang qua nơi ấy ..người lại treo lơ lững đâu đó vài câu chữ cùng thu :


"Thu và em, anh nào biết chọn ai

Tiềm thức đặc chèn từng ngăn quá khứ

Dẫu là thu có đến thêm lần nữa

Lòng đâu còn ô nhớ để đong đưa…


Thu và anh… em chọn được ai chưa


ĐH"


nếu như anh biết câu chữ của anh đã là thu của ta ...đã là nỗi nhớ thì anh sẽ thế nào ....sẽ vẫn cứ hững hờ như gió ...hững hờ như mưa ....


trời bắt đầu thu ...là ta bắt đầu một nỗi nhớ ...


anh thì cứ rất xa ...! đã bảo thu này sẽ không nhớ anh nữa ...nhưng sao bỗng nhiên lại muốn nhớ đến vô cùng ....


để rồi khi anh vừa đến gần ta lại hoá kiếp thành mây ,  tan vào bầu trời rộng lớn ấy ....


có lẽ ta đến với thế gian này chỉ để âm thầm nhớ một mùa thu .....



diên vỹ

2023.09.11

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

2024.07.27 @2:32 PM

  Lại là tình yêu...! Mình lại phải tự hỏi một câu: "- Là cái quái gì thế...?" Mình chỉ thích ngắm nhìn cuộc sống, muốn thấy mặt t...