Chủ Nhật, 3 tháng 8, 2025

....

 1.


Cuối tuần. Sáng sớm.


Trời trong theo một kiểu lặng lẽ — không nắng gắt, không buốt lạnh, chỉ vừa đủ để tà áo khẽ lay, còn tóc thì vẫn nằm yên như thể gió cũng ngại làm phiền. Ta lại đi bộ trên con đường cũ dẫn vào khu rừng nhỏ, như mọi sáng thứ Bảy, Chủ Nhật. Một nghi lễ không cần ai chứng kiến. Một sự gột rửa không cần phát ngôn. Cứ thế bước, cứ thế thở, cứ thế thả rơi hết những tiếng ồn. Bởi dù thế giới ngoài kia có thể náo động đến đâu, thì bên trong ta vẫn chọn sự yên tĩnh.


Còn chỗ làm ở Amazon — là một cõi khác.


Một vùng đất lạ, nơi mọi người đeo găng tay như thể sợ dính bụi trần, dán mắt vào những thùng hàng vô cảm, còn cảm xúc thì bị cuộn lại như những cuộn băng keo — gọn gàng, kín mít, chẳng ai muốn rơi một chút nào ra ngoài.


Trong số đó, có một người đàn ông châu Á. Gốc Indonesia. Cỡ 54 tuổi. Ba năm trước, khi ta mới vào hãng, còn đang đứng trước ô kính chờ chụp thẻ nhân viên, ông ấy đi ngang qua, liếc nhìn ta một cái rồi hỏi:


— Có ai giúp cô chưa?


Ta mỉm cười, đáp gọn:


— Có rồi.


Chỉ thế thôi. Nhưng rồi hình như tuần nào cũng gặp ông ấy một lần. Ban đầu cũng chẳng nghĩ gì. Chỉ là một gương mặt quen thuộc, thường xuyên lướt qua. Nhưng từ khi ta đổi lịch làm việc, tần suất gặp mặt tăng lên thành hai. Mà hai — hóa ra lại là một con số đủ để thấy trống vắng khi không gặp.


Ta làm thứ Hai đến thứ Tư, thêm thứ Bảy. Ca tối từ 7:30 đến 11:30. Nếu bận thì tới 12:30. Còn ông — chuyên sửa thùng hàng hư, gói lại các kiện vỡ. Mỗi lần gom hàng lỗi, ông lại đi ngang qua chỗ ta, dừng vài giây, chọc một câu. Cứ như hai kẻ từng quen biết ở kiếp nào đó, bây giờ tái ngộ trong hình hài công nhân.


Một lần ông hỏi:


— Ở đây có tiệm Việt nào bán phở ngon không?


Ta trả lời tỉnh queo:


— Thành phố này người Việt ít, quán phở dở lắm. Mì gói còn ngon hơn. Nhưng đó là chuyện ba mươi năm trước. Giờ tôi không biết.


Nói rồi ta tự bật cười. Thấy mình vừa lạc hậu, vừa đáng thương. Đúng là đã lâu lắm rồi không đi ăn nhà hàng.


Ông cười:


— Vậy cô ăn gì?


— Hồi ở với mẹ thì ăn cơm mẹ nấu. Giờ thì đồ đông lạnh. Lười nấu.


Ông cau mày:


— Cô có phải đàn bà không vậy?


Ta liếc ông một cái, nghiêm mặt:


— Không. Tôi là đàn ông chuyển giới. Ông tin không?


Ông nhìn cổ ta, rồi phá ra cười:


— Tôi đâu thấy trái táo.


— Phẫu thuật giờ hiện đại lắm. Cắt gọn lắm.


Ông cười đến suýt ngã. Như thể chỉ cần vậy là đủ cho một buổi làm việc.


Lần khác, ông hỏi:


— Biết chỗ nào bán đồ Nhật ngon không?


Ta đáp đại:


— Có chỗ sushi cũng tạm được.


Rồi thêm:


— Ngày xưa tôi từng làm sushi.


Ông nheo mắt:


— Nghe không giống.


Ta nhún vai:


— Tôi nói cho vui. Không có ý chứng minh.


Ông gật gù:


— Ý cô là...


Rồi ông lại cười. Rồi đi.


Có khi ông đứng nhìn ta một lúc rồi hỏi:


— Nhìn tướng cô, chắc hồi nhỏ ăn chơi dữ?


Ta gật đầu:


— Ừ. Giờ trả nghiệp.


Nhưng trong đầu lại nghĩ: Ông nói vậy chứ thân ông xăm kín, nhìn một cái là biết dân chơi thứ thiệt. Xăm không phải dán tem. Là kim đâm vào da từng mũi. Đau thế mà chịu được thì cũng không phải dạng hiền. Còn ta — không chịu đau nổi. Nhưng thôi. Không nói. Đàn ông ngoài năm mươi, để họ đúng một chút cũng chẳng thiệt ai.


Một lần khác, ông bảo:


— Cô thích trai trẻ chứ gì. Không thích mấy ông già như tôi đâu, đúng không?


Ta cười nhẹ:


— Trai trẻ đẹp, vui tính, đầy năng lượng. Ai mà không thích?


Ông nghiêng đầu:


— Vậy bỏ chồng theo trai hả?


Kiểu hỏi đặc sản của mấy ông già. Nhưng ta vẫn tỉnh rụi:


— Ừ. Đàn ông không kiếm ra tiền thì để làm gì?


Ông thở dài:


— Cô cũng như bao nhiêu đàn bà khác.


Ta sửa ngay:


— Không. Tôi là đàn ông chuyển giới. Không giống ai hết.


Ông cười. Rồi quay đi.


 2.


Những câu chuyện lửng lơ cứ rơi rớt giữa những lần ông ấy lướt ngang line làm việc. Vừa đủ để ta đỡ buồn. Vừa đủ để nhắc rằng — à, mình vẫn đang sống. Mỗi lần gặp ông là một trận đấu nhỏ: vừa tung chiêu, vừa đỡ đòn, vừa giễu cợt, vừa giữ mình không trượt vào điều gì quá thật.


Cũng vui. Cũng thú vị. Dù biết là chẳng đi đến đâu.


Cho đến vài tháng trước — khi ta bắt đầu chạy trốn khỏi chàng rùa — thì Amazon trở thành nơi trú ẩn. Một vùng biên giới mong manh giữa ta và cảm xúc. Ta đến sớm hơn, ăn một mình trong phòng ăn, chỉ để tránh ánh mắt từng buông ra bốn chữ: Tôi không hứng thú.


Chỉ bốn chữ. Mà đảo lộn cả cõi lòng. Khiến một kẻ như ta — vốn chẳng dễ gì lung lay — cũng hóa thành một con rùa… biết chạy.


Tới giờ vẫn chưa hiểu vì sao.


Không ngờ, chính cuộc chạy trốn ấy lại mở ra một cánh cửa khác. Không phải hẹn hò. Không phải yêu đương. Những thứ đó dành cho người trẻ. Còn với kẻ đã có tuổi — thì chỉ là vài câu chọc ghẹo vụn vặt, cho đời đỡ nhạt.


Lần đầu ta ngồi ăn trong phòng, ông ấy bước vào. Thấy ta, hỏi ngay:


— Hôm nay sao cô ở đây?


Dĩ nhiên ta không định nói thật là mình đang trốn một câu từ chối. Ta chỉ cười, đáp tỉnh rụi:


— Thì hẹn hò với ông, không được sao?


Ông cười khẽ rồi ngồi xuống. Ta hỏi lại:


— Thế ông thì sao, sao cũng ở đây?


Ông bảo:


— Thứ Hai, Thứ Tư nào tôi cũng ở đây. Làm hai ca: 2 giờ đến 6 giờ, rồi 7 giờ rưỡi tới 11 rưỡi. Cô không để ý à?


Ta bật cười:


— Tôi là đàn ông. Để ý đàn ông làm gì?


Ông cười lớn. Và từ đó, bắt đầu những câu chuyện nhặt nhạnh — mà lại thấy... dễ thương đến lạ.


Sống ở một đất nước xa lạ, đôi khi chỉ cần nhìn thấy một gương mặt châu Á — chẳng cần chung quê, chung ngôn ngữ — cũng đã thấy gần. Nhất là khi văn hoá của họ  không giống người mình. Và giữa biển người phương Tây, hai người châu Á bỗng thành một liên kết... kỳ cục.


Có lần ta không đi làm thứ Hai. Gặp lại vào thứ Tư, ông hỏi ngay:


— Hôm thứ Hai hẹn hò với ai hả?


Ta cười:


— Con gái tôi ra trường nên tôi nghỉ một ngày. Báo luôn – tuần sau nghỉ tiếp.


— Cô nghỉ làm gì? — ông hỏi.


Ta chưa kịp trả lời, ông đã chọc:


— Không phải lại hẹn trai trẻ chứ?


Ta cười:


— Không có đâu. Ông biết mà... một người đàn ông như tôi, ai mà thèm?


Ông mỉm cười. Rồi bỏ đi.


Ừ thì… đúng là cái ông già mắc dịch thật.


 3.


Có lần, ông ngồi xuống cạnh ta, mở lời bằng một chuyện tưởng đâu sâu sắc lắm:


— Con gái tôi buồn cả tuần nay. Mấy con cá nó nuôi tám năm, tự nhiên lăn ra chết.


Ta ngước lên, giọng tỉnh queo:


— Rồi ông có đem chiên không?


Ông trợn mắt, nhìn ta như thể vừa nghe một câu xúc phạm đến toàn bộ nền đạo đức của loài người


— Trời ơi! Nó khóc cả ngày đó! Cô hỏi kiểu này… đúng là đau lòng muốn chết!


Ta bật cười:


— Thôi ông bớt làm bộ đi. Người châu Á mình mà, cái gì ăn được là ăn. Côn trùng còn chiên giòn huống gì cá. Nuôi tám năm — chắc mấy con cá  đó đã thành tinh rồi. Ăn vô biết đâu tăng nội công.


Ông cười phì, đầu lắc không ngừng:


— Ờ, cũng không phải thương tiếc gì. Chỉ thấy… uổng công nuôi.


— Rảnh thật đấy, ông à. – ta lơ đãng nói, rồi đổi chủ đề. – Mà ông cũng lớn tuổi rồi, còn đi làm làm gì cho khổ? Đáng lẽ phải ở nhà dưỡng già, nhìn trăng, ngắm gió rồi chứ.


Ông gật gù, giọng trầm lại:


— Tôi có hai căn nhà. Định trả xong rồi nghỉ hưu. Khi đó… tôi sẽ đi những nơi có biển, ở nhà, mỗi ngày ra bờ biển ngắm mấy cô gái đẹp… Cô thấy sao? Có phải thiên đường ở hạ giới không?


Ta nhìn ông, suýt sặc nước:


— Thiên đường thì tôi chưa thấy, chỉ thấy ông sẽ bị nhồi máu cơ tim rồi chết bất đắc kỳ tử thôi.


Ông trố mắt:


— Sao có chuyện đó chứ?


Ta thản nhiên:


— Khi đó ông gần bảy mươi. Tim yếu, thể lực kém. Mà lại sống giữa chiến trường nhan sắc, chỉ cần ngồi ngắm thôi máu đã dồn lên não. Nhồi máu là cái chắc.


Ông ôm bụng cười, vừa ho vừa thở:


— Cô không thể vẽ ra một bức tranh nào dễ thương hơn sao?


Ta lắc đầu:


— Không. Đó là thực tế. Ông nên tập chấp nhận dần là vừa.


Ông liếc ta, mặt nhăn nhó:


— Cô đúng là khinh người quá thể.


Ta nhún vai:


— Tôi đâu khinh. Tôi chỉ nói sự thật. Mà ông đừng buồn, ai rồi cũng tới lúc đó. Không tránh được đâu.


 4.


Ở chỗ làm chính, ta có một chị bạn. Thấy ta đi làm thêm ở Amazon, chị cũng đăng ký đi theo. Không phải vì cần tiền — mà vì… ham vui.


Chị nói:


— Ở nhà cũng thức tới hai giờ sáng để lướt Facebook. Thôi thì đi kiếm tiền chung với cưng, chắc vui hơn.


Từ đó, thỉnh thoảng chị cũng ghé phòng ăn Amazon hâm đồ ăn. Chị mê ngủ — nên tan ca hãng chính là chạy ra xe chợp mắt, ngủ một lèo tới giờ vào Amazon.


Những lần thấy ta ngồi nói chuyện với ông Amazon, chị nhập hội liền tay. Kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Còn ta thì cắm mặt vào điện thoại, giả vờ bấm game, để lại sân khấu cho hai người kia. Nhưng kiểu gì ông Amazon cũng sẽ kéo ta vào — chẳng hiểu để làm gì.


Có lần, chị bảo:


— Tuần sau tôi nghỉ làm nha. Đi chơi.


Ông Amazon hỏi:


— Đi đâu?


Chị đáp:


— Dự lễ ra trường của mục sư ở nhà thờ của tôi.


Ông quay sang ta rồi hỏi chị bạn :


— Còn cô kia không đi chung à?


Chị liền cười, lắc đầu:


— Cô ấy hả? Hiếm lắm. Chỉ biết đi làm kiếm tiền, mà không biết xài. Về tới nhà là rút vào vỏ, không ra đường nữa.


Ông nhìn ta:


— Sao cô không đi chơi? Ở nhà làm gì? Làm nhiều thế, tiền để làm gì? Hay… để tôi xài?


Ta cười, nửa thật nửa đùa:


— Vậy ông đưa số tài khoản đi. Tôi chuyển cho. Muốn gì tôi cũng cho — tất cả vì ông.


Chỉ một câu đó là ông im bặt.


Hiệu nghiệm cực kỳ. Cứ hễ ta buông một câu ngọt, là ông im như bị trúng bùa. Câm lặng một cách tức cười.


Trời đất… ông có biết mình gần sáu mươi tuổi rồi không? Bị chọc một chút là ngồi đó cười cười như một cậu bé .


Nhưng thôi... đó là chuyện của ông ấy.


 5.


Có lần, ông Amazon hỏi:


— Bạn của cô đâu? Hôm nay không đi làm à?


Ta đáp gọn:


— Chị ấy dạo này hết thích đi làm rồi. Cứ canh có thông báo là bấm nghỉ.


Amazon dễ lắm — mỗi ca nếu dư người, họ gửi thông báo. Ai muốn nghỉ thì bấm accept là xong, không mất điểm. Chị canh đúng bài. Một tuần lẽ ra đi bốn buổi, giờ còn đúng một. 


Vài hôm sau, ông lại hỏi:


— Hôm nay bạn cô nghỉ nữa à?


Ta lắc đầu:


— Không rõ. Trưa có nói gì đó, mà tôi quên mất là đi hay không.


Ông nhíu mày:


— Sao cô không gọi hỏi?


Ta ngước mắt, lạnh tanh:


— Trời ơi, tôi rảnh tới mức đó hả?


Ông lắc đầu:


— Bạn bè gì mà chẳng thèm gọi nhau?


Ta nhún vai:


— Trong điện thoại của tôi, ngoài số con gái và vài số bắt buộc, chẳng còn ai cả.


Thật ra, ta nói đùa. Cũng chẳng phải giấu gì, chỉ tò mò xem ông hỏi cho có chuyện hay... hỏi vì một lý do nào khác.


Nghe xong, ông chỉ lắc đầu, lẩm bẩm:


— Nhiều khi tôi nghĩ… cô không phải con người.


Ta bật cười:


— Ờ, mà cũng đúng. Cái điện thoại này tôi mới mua dạo gần đây. Trước đó mấy năm không đụng tới.


Ông ngạc nhiên. Ta kể tiếp, như đang kể chuyện của một người xa lạ nào đó:


— Hồi xưa có người yêu cũ, ghen tới phát khùng. Tôi đi đâu về là giật điện thoại xem tôi đã đi đâu. Một lần tôi đập luôn cái điện thoại ngay trước mặt hắn. Từ đó dẹp luôn. Không xài nữa.


Rồi ta thở ra, như vừa lật lại một trang giấy nhăn nhúm:


— Có lần kẹt trên xa lộ vì tai nạn. Không có điện thoại, không tra đường khác được. Ngồi kẹt hai tiếng. Bà chủ hãng chính phải nhờ anh boss  đến tận nhà tôi xem tôi có bị gì không. Khi vô tới hãng, bả bảo: Cô phải mua điện thoại, nếu không như hôm nay cô đã khiến mọi người rất lo lắng vì không liên lạc được với cô đấy .


Đến đó, ta chỉ nhún vai. Nhẹ hều.


Ông nghe xong, vẻ mặt đầy thắc mắc :


— Tôi không hiểu nổi cô.


Ta nhìn ông, cười khẽ:


— Không hiểu cũng chẳng sao. Tôi vẫn sống tốt mà.


6.


Mỗi ca ở Amazon có 15 phút nghỉ giải lao. Cứ đến giờ, thể nào cũng đụng mặt ông ở khu nghỉ, tán mấy câu trời ơi đất hỡi.


Ông thường mở đầu bằng một câu hết sức vô duyên:


— Cô ngồi đây làm gì?


Ta nhướng mày:


— Đợi ông chứ còn gì? Ông nghĩ tôi ngồi đây vì ai?


Ông cười, rồi ngồi xuống. Nhưng lần nào cũng thế — cứ chọn đúng cái ghế đối diện chị bạn.


Ta chọc tiếp:


— Ai cho ông ngồi đó? Phải ngồi trước mặt tôi chứ. Tôi nói chuyện phải nhìn vào mắt, ông ngồi lệch vậy, ngoái cổ muốn trẹo.


Chị bạn cười khúc khích:


— Ông làm ơn qua đây ngồi giùm. Không lẽ để nó đau cổ thiệt?


Ông lại ngoan như cún, xách ghế qua ngồi. Ta thì bật cười lớn. Còn ông thì lắc đầu, bảo:


— Cô cười lớn vậy ai chịu nổi? Là đàn bà con gái phải dịu dàng, đàn ông mới thích.


Rồi ông chỉ sang chị bạn:


— Như cô bạn của cô kìa. Nhẹ nhàng, đoan trang, không có kiểu cười đùa với trai trẻ như cô.


Ta liếc cả hai, rồi thở ra:


— Chị ấy là hàng hiếm. Làm gì cũng đúng giờ, không bao giờ trật nhịp. Trong cái thế giới loạn xạ này mà còn có người như vậy.


Rồi quay qua ông:


— Còn tôi, thích thì làm. Thấy đáng thì làm cho tốt. Còn không... tôi đi đường của tôi. Dịu dàng để đàn ông thích? Xin lỗi. Tôi không cần.


Ông quay sang chị bạn, giả bộ van nài:


— Cô dạy dỗ bạn cô giùm tôi đi.


Chị cười phá lên:


— Nguyên cái hãng chính còn chịu thua. Nó thích gì làm nấy, không nghe ai đâu. Kể cả… khi hành hạ người khác.


Đúng là chị — lúc nào cũng chốt câu như búa nện.


Như lần đó, chị nhìn cả hai, phán tỉnh rụi:


— Tôi thấy ông với nó giống y chang. Nói chuyện chẳng đầu chẳng đuôi, toàn ba cái tào lao. Vậy mà hợp nhau ghê.


Ta chỉ nhếch môi. Ừ thì đúng. Hai kẻ lạc quẻ, vậy mà lại nói được vài câu. Như thể giữa cái thế giới rối ren này, không ai hiểu mình, thì thôi… nói đại với nhau cho đời bớt nhạt



7.


Ca làm ở Amazon kết thúc lúc 11:30 tối. Có hôm phải ở lại tới 12:30. Còn ông Amazon thì về đúng giờ. Có lần ta quay qua, thấy ông biến mất không dấu vết.


Gặp lại, ta nói:


— Ông nhé. Lần sau mà đi về không nói, tôi bắt gặp là không yên đâu.


Ông cười gật đầu:


— Rồi, rồi. Không có lần sau.


Từ đó, cứ mỗi lần về, ông đều ghé lại chỗ ta, nói như đọc lời thoại:


— Tôi đi về đây. Ở lại quá 12 giờ tôi hóa sói đấy.


Có lúc còn chơi trội, nói tạm biệt bằng tiếng Việt — cái giọng lơ lớ khiến ta cười muốn nghẹt thở.


Ta cũng từng thử vài câu tiếng Indo. Phát âm khó như nuốt đá. Thôi, bỏ.


Có lần vô tình cùng đi ra, ông đột nhiên nghiêm giọng:


— Này, cô nên dạy con gái mình một chút. Phải biết làm việc, biết dọn dẹp. Không thể dựa mãi vào cô được.


Ta hỏi lại:


— Ý ông là sao?


— Là con nít  phải biết tự lập.


Ta bật cười:


— Tôi bảy tuổi đã biết dọn dẹp nhà cửa, mười ba tuổi có người hỏi cưới, mười sáu tuổi lái xe đi làm, hai mươi tuổi nuôi cả nhà. nhưng cuối cùng thì đã sao, chẳng nên tích sự gì cả cuối cùng  tôi lạc vô đây làm chung với ông. Vậy ông nghĩ sao?


Ông thở dài:


— Nhưng đó là quy luật. Ai cũng phải biết tự làm.


Ta hỏi xoáy:


— Làm để làm gì? Bây giờ vẫn cần nấu nướng dọn dẹp hả? Nếu không thích thì thôi, bắt ép làm gì?


Rồi thở ra:


— Mà giờ tôi cũng lười rồi.


Ông trố mắt:


— Vậy mà cô nuôi được con à?


Ta nhướng mày:


— Từ khi nào ông quan tâm con tôi sống theo chuẩn của ông vậy? Chuẩn đó ai đặt?


Ông gân cổ:


— Cô biết rõ mà. Đúng là đúng. Sai là sai. Phải có chuẩn mực.


Ta đáp nhẹ như không:


— Ai bảo làm việc nhà là chuẩn? Mẹ nó làm được, thì con nó cần gì phải làm?


Ông nghẹn. Định nói gì đó, rồi chỉ thở dài:


— Cô lúc nào cũng nghịch lý.


Ta nữa đùa nửa nghiêm:


— Vậy ông muốn gì? Muốn tôi gật đầu, nói “vâng, ông đúng, tôi nghe theo” à? Nhưng ông biết mà — tôi không giả bộ được.


Ông lại cười. Bất lực.


Lúc nào cũng vậy. Cãi đến cuối, ông đều thua.


Như hôm nọ, sau ca làm, mọi người trả đồ nghề về chỗ. Còn ta thì khỏi. Bỏ cái scan gun lại luôn.


Ông hỏi:


— Cái scan gun đâu? Sao không đem trả đúng chỗ?


Ta tỉnh bơ:


— Lười.


Ông thở dài:


— Nếu cô là con của ba tôi, ông ấy đã đánh rồi. Dạy phải có trách nhiệm.


Ta phá lên cười:


— Thì ông cứ theo lời ba ông. Còn tôi — từ nhỏ đã được ba và ông nội cưng chiều. Không quen nghe lời ai cả.


Ông nhìn ta, buồn cười không nổi:


— Tôi phát hiện, bất cứ điều gì tôi nói, cô cũng thích nói ngược lại.


Rồi ông nghiêm mặt:


— Tôi nhất định phải dạy cho cô biết thế nào là luật lệ.


Ta cười ngất:


— Cái này không tính là cãi đâu nha. Là biện luận. Mà tôi nghĩ… nếu ông đi theo tôi, ông sẽ bẻ cong hết luật lệ và quy tắt sống của chính mình đấy.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Khoảnh khắc chưa dứt

Có những ngày, ta tưởng mình đã thôi nhớ. Vậy mà chỉ một dấu chấm xanh nhỏ bé, một dáng lưng bất chợt lướt qua, hay một ánh mắt khựng lại nơ...