Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2025

Khoảng Không Trống Rỗng

 


1. Chiếc Áo Trong Tủ Kính

Mỗi ngày ta vẫn mong được gặp ông ấy, dù chỉ một giây thôi. Nhưng những mong chờ ấy thường dẫn đến thất vọng, vì có khi cả tuần, thậm chí hai tuần ta mới tình cờ thấy ông một lần. Ta chẳng biết ông ấy đi giờ nào, đi ở đâu, và cũng chẳng có lý do nào để đến gần. Ta chỉ biết rằng ông ấy luôn ở sau cánh cửa warehouse đó; chỉ cần mở nó ra là ông hiện diện — một sự hiện diện mong manh, đủ gần để thấy, nhưng xa vời để chạm.

Rồi một ngày, công ty tổ chức picnic và đóng bãi xe phía dưới. Ta buộc phải đậu xe ở bãi của ông. Và tình cờ hôm ấy, khi ra về, ông cũng đi ra cùng lúc. Khoảnh khắc ấy gieo vào ta một ý nghĩ: sao không thử đậu ở bãi này, để xem tâm trạng mình thế nào, hoàn cảnh ra sao, và những tình cờ nào sẽ đến? Thế là ta bắt đầu một thói quen: mỗi ngày ba buổi, bước ra bãi xe. Và nay đã là tuần thứ ba rồi. Cái vốn dĩ chỉ là tình cờ, hay cố tình, cũng đã trở thành một thói quen cố hữu.

Ông ấy, trong mắt ta, chẳng khác nào một chiếc áo đẹp treo trong tủ kính ở khu chợ. Một chiếc áo quá đẹp, quá đắt, mà cả đời lam lũ cũng chẳng bao giờ mua nổi. Mà giả như có thể mua, ta cũng chẳng biết để làm gì. Một chiếc áo quý giá được sinh ra để phô bày trong những buổi tiệc sang trọng, còn ta chỉ là kẻ lặng lẽ đi qua những ngày thường.

Cô nhóc làm chung đôi khi hỏi: “Thích người ta thì sao không đến mà bày tỏ?” Ta chỉ cười. Ta không nói cho cô ấy biết rằng ông ấy đã từng từ chối ta — bởi đó là bí mật. Một bí mật vừa mong manh vừa nặng nề, mà dù ta có mạnh mẽ đến mấy cũng không dám thốt ra. Đường đường là kẻ coi trời bằng vung, coi mọi chuyện xung quanh chẳng nghĩa lý gì, thì sao có thể thú nhận rằng mình đã từng tương tư một người, và bị chính người ấy từ chối?

Thực ra, ta chỉ muốn ông ấy bình thường như tất cả mọi người: gặp nhau thì chào một câu, rảnh rỗi thì vu vơ nói vài lời. Chỉ đơn giản vậy thôi. Nhưng không hiểu sao ta không làm được. Mỗi lần vô tình đi ngang, ta chỉ im lặng; cả một cái nhìn cũng không trao nổi. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim ta bối rối, cảm giác như bị khóa kín, mọi thứ lắng lại lạ lùng.

Còn ông ấy thì sao? Ông ấy đang nghĩ gì? Vì sao cả một nghi thức bình thường cũng không làm nổi? Ta biết rõ, chỉ cần khi tình cờ gặp, nếu ta gật đầu chào hỏi, ông ấy cũng sẽ gật đầu. Nếu ta hỏi “ông khỏe không”, ông ấy sẽ đáp: “Tôi rất khỏe, còn cô thì sao?” Nhưng nếu ta im lặng đi qua, thì ông ấy cũng sẽ im lặng. Trời ơi, có một người kỳ cục như vậy sao? Ta đã kỳ cục rồi, mà ông ấy còn kỳ hơn ta nữa.

Lúc đầu, ta thật sự tưởng ông ấy cũng có cùng cảm xúc như ta, cũng thuộc về cùng một vũ trụ với ta. Vì trực giác của ta luôn đúng. Bao năm sống, ta đã quen tin vào nó: nó không hề sai, nó luôn phản ứng chuẩn xác với sự hiện diện của người khác. Và trực giác nói rõ ràng rằng cảm giác này, đối với ông ấy, cũng không phải chỉ một phía. Chính vì vậy mà ta mới đủ can đảm tiến gần, mới dám trực diện. Nếu ban đầu nó chỉ là một cảm xúc chông chênh một phía, thì ta đã chẳng bao giờ bước đến.

Nhưng rất tiếc, ta đã sai. Ông ấy đã từ chối. Người khác khi biết mình phán đoán sai thường thu mình lại để tìm hiểu nguyên do. Nhưng lần này, ta không thu mình lại được. Ta cũng không coi mọi thứ là bình thường như thể chưa từng có gì xảy ra. Ta không thể thản nhiên mỗi lần ông ấy bước qua, nhưng ta cũng không thể tiến thêm về phía ông ấy. Bởi vì ta không thích điều đó. Tình cảm đối với ta — nói chung hay nói riêng — là thứ không thể theo đuổi. Nó không phải một món hàng, cũng không phải một mục đích sống để săn đuổi. Vậy nên, ngoài việc để nó tự tung tự tác trong tâm trí của chính mình, ta chẳng biết làm gì hơn, ngoài việc khoác lên cho bản thân một vẻ ngoài thản nhiên đến vô tình mỗi khi có sự hiện diện của ông ấy trong cùng một không gian — như thể im lặng là cách duy nhất để che giấu một cơn bão không ai nhìn thấy.

Hơn nữa, ta vốn không thích một tình yêu chỉ có một phía: một người tương tư, một người vì cảm động mà gật đầu. Tình yêu nếu không đến từ cả hai, thì chỉ là sự chán chường kéo dài. Dù có yêu nhau cách mấy, khi bước vào va chạm của thực tế, cái mới mẻ cũng sẽ nhạt đi, nhường chỗ cho mệt mỏi và thất vọng. Bản thân ta, thật ra chẳng cần gì, nên càng dễ khiến người khác cảm thấy bất lực, rồi sinh lòng chán nản. Những chuyện ấy đã lặp đi lặp lại đến nỗi ta chẳng còn thấy cần thiết phải có một tình yêu.

Nhưng bây giờ, lỡ mang trong lòng một cảm xúc này rồi, ta không nỡ xóa đi. Dù ta biết, nếu một ngày nó trở thành thật, thì thực tế sẽ làm nó méo mó, khiến cái dễ thương ban đầu không còn. Nên thôi, ta giữ nó lại, trong im lặng. Im lặng này không phải là né tránh, mà là một cách để thản nhiên đi qua. Nhớ được thì nhớ, quên được thì thôi. Nhưng đôi khi, trong cái thản nhiên ấy, vẫn len vào một khe hở nhỏ — một nỗi xót xa, một cảm giác chông chênh, như thể đang đi trên cây cầu gỗ cũ kỹ bắc qua vực sâu.

Thế nên, ta không cần. Chỉ cần ông vẫn ở đó, như chiếc áo còn treo trong tủ, là đủ. Chỉ cần mỗi ngày đi ngang, liếc nhìn một lần, cũng đã đủ để môi nở một nụ cười mãn nguyện.

Nhưng rồi, mỗi lần đi ngang, vẫn thoáng hiện trong ta một ý nghĩ: sẽ có ngày chiếc áo ấy thuộc về một ai khác. Khi ấy, ta sẽ không còn được thấy nữa. Và có lẽ, ta sẽ chỉ đứng từ xa, mỉm cười như một kẻ đã lạc khỏi giấc mơ của mình, nhìn nó chậm rãi rời tay và tan dần trong gió. Bởi ta chưa từng mong sở hữu, nhưng trong sâu thẳm, vẫn có một phần mong mỏi rằng chiếc áo ấy cứ mãi treo đó, để ta còn được nhìn — để lòng ta còn có một nơi chông chênh để bấu víu.

Điều ta cần, cuối cùng, chỉ là khoảnh khắc hạnh phúc giản đơn: biết ông ấy vẫn còn đó, hiện diện. Để ta còn thấy mình rung động, còn thấy mình chưa chết lặng hoàn toàn. Để ta biết rằng cuộc đời, dẫu nhiều lần rỗng không, vẫn còn sót lại một chút gì đáng để chờ đợi


2. Bình Thường Lạ Lùng

Lại một tuần nữa trôi qua — tuần thứ ba kể từ ngày ta dời xe sang bãi đậu chung với ông ấy. Có điều lạ: tuần này, ông ấy đậu đúng một chỗ, không còn thay đổi như những tuần trước. Luôn là vị trí cách khoảng mười lăm chiếc xe, ngay sau cái cây thứ ba của bãi xe — nếu tính từ chỗ ta thường đậu thì đó là điểm khởi đầu, còn nếu tính theo hướng của bãi đậu, thì đó là vị trí thứ ba mươi lăm tính từ cổng chính của hãng. Một con số vốn dĩ vô nghĩa, nhưng trong mắt ta lại như một định mệnh nhỏ: ba mươi lăm khoảng trống trôi qua, mới đến lượt ta nhìn thấy ông.

Suốt tuần qua, ta không thấy ông ấy ở cổng an ninh, cũng chẳng ở phòng ăn, chỉ thường thấy ông ấy ngồi lặng lẽ trong xe. Dĩ nhiên, ta vẫn thản nhiên như mọi ngày, bởi ta muốn giữ mọi thứ bình thường — đến mức không còn gì bình thường hơn được nữa. Nhưng có lẽ, đó chỉ là vẻ bề ngoài. Trong sâu thẳm, nỗi nhớ tuần này lại tăng lên gấp bội.

Trời ơi, sao lại có thể có một nghịch lý như thế: càng cố giữ cho bình thường, thì trái tim lại càng xao động hơn. Như thể cái “bình thường nhất” chính là một sự bất bình thường lặng lẽ, bủa vây ta, khiến ta chẳng thể nào thoát ra.

Và rồi, mỗi lần đi ngang, ta lại nhận ra một điều rất nhỏ: ông ấy vẫn ở đó, đúng chỗ ấy, lặng lẽ như một thói quen. Còn ta thì ngập ngừng, nửa muốn xem đó là sự an ủi, nửa sợ rằng một ngày, cái bình thường lạ lùng này cũng sẽ đổi thay. Có khi, chính cái bình thường ấy mới là thứ làm ta day dứt nhất — bởi ta vừa muốn giữ, vừa muốn thoát.


3. Dấu Chấm Xanh


Hai tuần trước, trong Team Messenger, ông ấy hầu như không để trạng thái online. Trong công việc của ta, giao tiếp qua Team và email là chuyện hiển nhiên: quản lý nào cũng có máy tính, có điện thoại; mọi việc đều giải quyết qua email, và khi cần thì họp audio hoặc video. Vì vậy, online mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi nơi vốn là điều quá bình thường. Ấy vậy mà suốt hai tuần, ông ấy im lặng, như thể cố tình ẩn mình. Ta biết ông vẫn chạm đến máy, vẫn làm việc, nhưng luôn giữ trạng thái ẩn.


Có lẽ cũng bởi ta rảnh rỗi quá, lại thêm nỗi nhớ quấy nhiễu, nên đành tự tạo cho mình một cái cớ để giải thích. Thật ra, thích một người mà không thể nói chuyện — đối với ta, là điều khó chịu đến mức không thể chịu nổi. Nhưng kể từ khi ông ấy từ chối, cái tính ngang ngược, chống đối vốn ẩn sâu trong ta lại có dịp trỗi dậy. Nó tha hồ tung hoành trong tâm trí, mặc kệ lý trí can ngăn. Dĩ nhiên, nếu được chọn, ta đã chẳng để cảm xúc này đi xa đến thế. Nhưng bây giờ thì khác, nó đã như cỗ xe tứ mã phóng đi — không thể dừng lại, cũng không thể quên. Chỉ còn cách thuận theo gió mà đi.


Thế là, mỗi lần dấu hiệu ra vào của ông ấy hiện trên Team, máy đều báo cho ta. Ta nghĩ bụng, nếu ông ấy biết ta làm những chuyện này, hẳn sẽ giật mình mà đổi việc, chạy xa hơn, vì sợ có một “con nhỏ” hơi không bình thường để ý đến mình. May mắn thay, ông ấy sẽ chẳng bao giờ biết.


Đó là chuyện của hai tuần trước. Còn tuần này thì khác. Mỗi buổi sáng, thay vì đi làm lúc 11 giờ như trước, tức đến hãng khoảng 10:45, thì nay ông ấy đến sớm hơn, khoảng 9:30. Đúng 9:45 là ông login Team. Thường thì khoảng nửa tiếng sau lại offline, rồi buổi trưa khoảng 12 giờ vào lại một chút, chiều tầm 5 giờ lại online thêm một lần nữa. Cái dấu chấm màu xanh ấy — vốn lâu nay ta không thấy — giờ bỗng xuất hiện. Nhìn thôi cũng đủ thấy đáng yêu, như thể một tín hiệu mong manh gửi đến ta, rồi lại vụt tắt.


Có vẻ tuần này ông ấy bận rộn hơn. Ta nghe nói ở ngoài chỗ ông làm xảy ra một chuyện: ông Boss của ông ấy sức khỏe có vấn đề. Thứ Tư tuần rồi, khi ta đi bộ về sau giờ ăn, thấy có xe cứu thương chạy vào, cứ ngỡ ở ngoài đó có chuyện. Hỏi ra mới biết chính là ông chủ của ông ấy gặp vấn đề sức khỏe. Có lẽ vì thế mà tuần này ông ấy đi làm sớm hơn, ở lại trễ hơn, và tất bật hơn mọi lần. Nghĩ cũng thấy tội nghiệp — lớn tuổi rồi, lẽ ra phải nghỉ ngơi.


Trời ơi… đôi lúc ta còn thoáng nghĩ ngớ ngẩn: hay là viết một bức thư, bảo ông ấy đi theo ta, về nhà ta nuôi. Nhưng rồi tự bật cười. Bởi nếu ông ấy biết được cái ý định này, chắc chắn sẽ hoảng hốt mà chạy trốn mất. Có lẽ, tình cảm của ta dành cho ông ấy cũng giống như bức thư ấy thôi — vừa chân thành đến buồn cười, vừa điên rồ đến mức chỉ có thể giữ kín trong lòng.



4. Những Câu Đáp Ngang Tàng

Nếu có ai trong công việc thích ta, ta luôn dễ dàng đối phó. Với tính tình tự tung tự tác, chẳng theo bất cứ lẽ thường nào, những người đàn ông mong muốn một người phụ nữ biết dựa dẫm sẽ chẳng bao giờ chịu nổi ta. Bởi ta ngang ngược, nói chuyện thẳng thắn — đó cũng là cách nhanh nhất để đuổi đi những kẻ mang tư tưởng truyền thống.

Ta nghĩ: phụ nữ thì sao? Buồn thì ta khóc, vui thì ta tự mình lang thang. Việc gì phải có một người bên cạnh để ngày ngày lo chăm sóc, nào nấu ăn, dọn dẹp, giặt giũ, rồi còn phải đối phó với cả gia đình của hắn nữa. Trời ơi, biết bao nhiêu công chuyện! Ta không hiểu, và có lẽ muôn đời cũng không hiểu nổi, vì sao phụ nữ có thể gánh nổi tất cả những điều đó. Đúng là có người nhận được phần thưởng: một người đàn ông lo được tài chính, bảo vệ được tinh thần. Nhưng đó chỉ là may mắn — không phải đàn ông nào cũng làm được. Với ta, tự mình sống vẫn hay hơn. Và với cái tính ngang tàng này, cũng chẳng ai dám đến gần.

Có lần, một gã đàn ông đến hỏi: “Cô đã từng kết hôn chưa?”
Ta cười: “Vâng, và đã chia tay hơn mười năm rồi.”
Gã cười: “Vậy chúng ta có điểm chung đấy. Tôi cũng đã ly dị. Cô có muốn kết hợp với tôi không?”
Ta bật cười ngất: “Ông nghĩ hai người từng thất bại trong hôn nhân mà kết hợp với nhau, thì còn thất bại nào lớn hơn nữa? Làm ơn đi, chúng ta nên cứu vớt lẫn nhau bằng cách… ai sống cuộc đời người đó, có phải hay không?”

Ông ta cũng cười: “Cô thật thú vị. Cô có thể cho tôi một cơ hội chứ?”
Ta cười nhạt: “Đợi tôi gom đủ tiền đã. Cuộc hôn nhân trước của tôi tan vỡ là vì không đủ tiền.”
Ông ta đáp: “Vậy thì chúng ta cùng gom tiền nhé.”

Nghe cũng đáng yêu thật. Nhưng những phiền phức trong tình yêu, ta chưa từng quên. Nên cũng chẳng muốn lặp lại. Như hiện tại thôi: không thích thì thôi, chẳng cần đến tình yêu làm gì cho thêm rối rắm.

Có người khác lại hỏi: “Tôi rất muốn hẹn hò, đi ăn với cô được không?”
Ta chỉ cười: “Đi ăn à? Trời ơi, hồi trẻ tôi đã đi ăn nhiều lắm rồi, giờ chán đến nỗi chẳng thèm nữa.”
Hắn hỏi tiếp: “Cô làm suốt như vậy, không thấy đời chán sao?”
Ta đáp: “Đi làm kiếm tiền là niềm vui, mắc gì phải chán.”
Hắn bảo: “Nhưng tôi có tiền.”
Ta hỏi: “Có bao nhiêu?”
Hắn cười: “Đủ bao bữa ăn cho cô.”
Ta cười khẩy: “Trời ơi, chỉ một bữa ăn thôi à? Tôi cần nhiều hơn thế.”
Hắn nghe xong thì cười méo mó, lắc đầu bỏ đi.

Một kẻ khác nói: “Trong trái tim tôi có một tình yêu muốn trao cho cô.”
Ta ôm bụng cười: “Nhưng trong trái tim tôi chỉ có tiền thôi.”
Hắn ôm ngực, đáp: “Cô có biết tình yêu là thứ duy nhất đáng để theo đuổi không?”
Ta ngẩng đầu, cười ngất: “Suy nghĩ như 18 tuổi vậy. Tình yêu đúng là cần có, nhưng cái nuôi dưỡng tình yêu chính là tiền đấy.”
Hắn cười chua chát rồi bỏ đi.

Mỗi lần ở chỗ làm có một người mới, ta đi ngang qua, thường lịch sự chào hỏi. Nếu họ cần giúp gì, ta cũng sẵn lòng. Thế là họ thường thốt lên: “Trời ơi, cô tốt thật đấy.” Nhưng ngay lập tức, bọn nhóc xung quanh cười mỉa: “Đừng tin những gì cô ấy làm, đừng nghe những gì cô ấy nói, và nhất là đừng để nụ cười ấy gạt gẫm ông.” Người mới nghe vậy thì ngạc nhiên: “Tôi thấy cô ấy rất tốt mà?” Cả đám lại khoa trương hơn: “Ông đọc Kinh Thánh chưa? Trong đó có nhắc đến devil rất nhiều— kẻ hay có những ý nghĩ quái quỷ. Soi vào cô ấy còn hơn thế nữa, nên hãy đề phòng.”

Ta không biết mình đã làm gì để bị nhìn như vậy. Nhưng trong những hoàn cảnh đó, ta luôn cười đáp: “Đúng, họ nói không sai. Những gì tôi làm đều có mục đích, nên ông đừng nghĩ tôi có lòng tốt nhé. Tôi không thích làm người tốt đâu.” Rồi ta kể thêm: “Trong phim ảnh, những người tốt thường là kẻ khiến cả nhóm bị hại.” Ta lấy ví dụ: một nhóm người chạy trốn, có cô gái hiền lành đòi cứu kẻ bị thương. Dù cả nhóm phản đối, nhưng vì đạo đức nên không thể bỏ mặc. Cuối cùng, chính kẻ họ cứu lại là người giết tất cả. Hoặc ta lại bảo: “Trong đời, kẻ có tâm địa xấu xa thường chiến thắng, còn người có lòng tốt thì thua.” Nếu có ai phản bác: “Nhưng kết cục người xấu vẫn bị giết đó thôi,” ta chỉ cười: “Hắn chết vì một phút yếu lòng, nên sức mạnh suy giảm. Nếu hắn không đổi tâm tính, thì chúng ta đã có tập hai, tập ba để xem tiếp rồi.” Người mới nghe xong chỉ cười, bảo: “Cô đúng là nghịch lý thật, nhưng sự thật lại giống những gì cô nói.”

Có lần đi ngang cổng an ninh, một nhóc security cứ nhìn ta cười. Ta hỏi: “Cười cái gì?”
Nhóc đáp: “Cô đúng là niềm vui của tôi.” Rồi lại xoay sang cô bé bên cạnh hỏi: “Cô có tin những gì tôi nói không?”
Cô bé trả lời: “Làm sao mà tin được, nhất là đàn ông.”
Hắn quay lại nhìn ta cười.
Ta nói: “Câu nói đó khiến tôi vui, nhưng trong mắt cậu chẳng có chút thành thật nào.”
Nhóc cười to: “Trời ơi, tôi đã thành thật đến vậy sao cô lại không nhận ra.”

Ở đây, ta làm quá lâu rồi, mọi thứ trở thành tầm thường. Những câu nói đùa, những cuộc trò chuyện vu vơ — ta luôn ứng phó nhẹ nhàng, chẳng có gì không thể. Ấy vậy mà, bỗng dưng trên trời rơi xuống một chàng rùa. Khi ông ấy xuất hiện quanh ta, đến một câu nói bình thường cũng chẳng thể thốt ra. Thật đúng là một nghịch lý.

Nói xem, nếu có khi nào ông ấy vô tình nghe được những lời ta từng đối đáp với người khác, chắc ông còn sợ ta đến mức nào. Và nỗi nhớ này, liệu sáu tháng nữa có tan đi không? Hay nó sẽ chỉ hóa thành một thói quen — lặng lẽ, bền bỉ, giống như việc ta vẫn vô thức đi ngang qua xe ông ấy mỗi ngày, không cần lý do, không cần hẹn ước, mà vẫn không thể dừng lại.



5. Người Gỗ Đen

Những lần ta ngồi trầm lặng, hai tay cầm hình chú chó nhỏ bằng gỗ sơn đen, ta lại thấy trong lòng dâng lên một nỗi cảm khái lạ. Nó là một trong những món quà mà mấy người sale thường gửi đến hãng như một lời cảm ơn: khi thì cây viết, cái áo, cục sạc pin… đủ thứ linh tinh. Mỗi lần bà chủ gọi lên chọn quà, ta chẳng thấy có gì cần thiết, cũng chẳng thích thú với món nào. Ấy vậy mà khi thấy cái cục gỗ đen thui ấy, bỗng nhiên ta nghĩ ngay đến ông. Trời ơi, sao lại có thể xấu xí đến mức đáng yêu thế. Thế là ta nói với bà chủ rằng mình chọn nó. Bà chỉ cười, cái cười có chút ám chỉ: “Cô này chắc hơi bị điên.”

Có lần, ta nói với cô nhóc làm chung:
Tôi dạo này làm việc nhiều quá, có lúc lái xe buồn ngủ muốn chết. Nếu tôi có lỡ xảy ra tai nạn và chết đi, nhóc nhớ mang người gỗ này đưa cho ông ấy dùm tôi nhé. Hãy nói với ông rằng, có một người tương tư ông đến chết đấy…

Cô nhóc bật cười, đáp lại:
Trời ơi, thời đại nào rồi… tự mình đi nói đi chứ, mắc gì tương tư…

Nghe nhóc ấy nói, ta chỉ biết cười buồn. Nếu tình yêu trong thế gian này đơn giản chỉ là yêu thôi, thì nhân loại đã không có biết bao nhiêu phim ảnh, thoại bản và những câu chữ muộn phiền in ấn mấy ngàn năm rồi.

Và muôn thuở vẫn cứ thế… thích một người, yêu một người, nhớ một người… nhưng tất cả chỉ nằm trong tim, trong ảo tưởng. Còn thực tế thì hoàn toàn khác: tình yêu chỉ cần chạm vào đời thực đã giống như một bức tranh trần trụi, có khi thô tục đến phát chán. Những va chạm đời thường, những khoảnh khắc yếu đuối, những lời nói vô tình… cái cảm giác đau nhói khi ai đó khác với những gì mình nghĩ. Có lúc ta tự hỏi: nếu ta thật tình thấu rõ nhân tâm, sao ta lại không dung hoà được với tình yêu?

Đúng vậy… vì sao không dung hoà được? Không phải nhân loại mấy nghìn năm ai ai cũng dung hoà được đó sao? Vì sao ta lại không? Hay chỉ đơn giản vì ông ấy không có hứng thú, mà ta thì tự giam mình vào nỗi nhớ lạ đời này. Ta rảnh đến mức đó sao?

Nhưng rồi, nói chuyện với ai ta cũng thấy nhạt nhẽo, hình dáng ai ta cũng thấy tầm thường. nghịch lý là ông ấy cũng tầm thường thôi.

Đến phút này, ta lại tự nhủ: thôi ráng đi, thêm chút thời gian nữa ta sẽ quên thôi.

Và nếu như ta biết rõ mình muốn gì, mong gì, thì đâu phiền muộn đến vậy. Nhưng thật sự, ta không muốn có tình yêu. Ta tin ông ấy cũng vậy. Một đời phiền muộn vì người, yêu người, nhớ người, làm mọi thứ cho người… rốt cuộc thì sao? Vẫn tự tay mình phá nát tất cả. Và khi tỉnh mộng, mới chợt ngộ ra: à, ta sai rồi.

Nhưng cho dù biết mình sai thì đã sao? Ta lại cứ sai…



6. Lá Rơi Trong Thu

Sáng đầu thu, hơi sương còn đọng trên những tán lá, con đường dẫn ra bãi xe lặng lẽ như đang giữ một bí mật. Ánh nắng chưa gắt, chỉ đủ soi những chiếc lá vàng vừa rụng xuống, nằm nghiêng nghiêng trên mặt đất ẩm, long lanh như thể có ai rắc vàng mỏng trên nền cỏ. Gió khẽ qua, mùi đất ẩm và hương lá khô hòa vào nhau, mang đến một cảm giác vừa se lạnh vừa dịu dàng. Mọi thứ như được phủ một lớp ánh sáng mềm, khiến thời gian chậm lại, khiến trái tim cũng muốn lặng yên.

Tháng Chín khẽ đến, nghĩa là mùa thu lại về. Ta vẫn luôn yêu mùa thu — cái se lạnh dìu dịu của buổi sớm mai, ánh sáng hiền hòa như một lời thì thầm, những hàng cây bắt đầu khoác lên sắc vàng dịu ngọt. Thời trẻ, ta say mê mùa thu không chỉ vì cảnh sắc, mà còn vì ngôn từ. Một chiếc lá rơi cũng đủ để thành thơ, một làn gió thoảng cũng đủ để hóa thành nỗi nhớ. Với những ai yêu chữ, mùa thu là mùa không thể bỏ qua.

Ngày ấy, ta từng tìm đến những câu chữ của một người xa lạ. Không hẳn là tình yêu, chỉ là một nỗi nhớ, hay chỉ là cái cớ để lòng ta run rẩy mỗi khi thu về. Năm này qua năm khác, từ thu này sang thu khác, ta vẫn tìm đọc những dòng chữ của người ấy như tìm một ngọn lửa nhỏ để sưởi lòng. Ta say chữ, chứ không say người, bởi giữa ta và người ấy vẫn là hai thế giới riêng biệt, chỉ gặp nhau trong miền mong manh của chữ nghĩa.

Rồi một ngày, nỗi nhớ ấy trở nên nhẹ hơn. Có lẽ vì người ấy thôi yêu mùa thu, thôi viết. Khi chữ nghĩa lặng im, ta cũng thôi tìm đến, và mùa thu bỗng trở lại một mình, đơn độc như chính cái se lạnh của nó.

Nhưng mùa thu năm nay lại khác. Nó khoác lên hình dáng của một con người thật — chàng rùa trầm lặng. Không có chữ để đọc, cũng chẳng có thơ để ngóng, chỉ còn những tín hiệu mơ hồ: một chiếc xe im lìm nơi bãi đậu, một chấm xanh bất chợt sáng trong Team, một dáng người đi ngang cổng an ninh. Ta đọc sự im lặng của chàng, như ngày xưa từng đọc chữ của người. Và trong im lặng ấy, lòng ta lại run rẩy, như chiếc lá vàng khẽ chao trước gió.

Nỗi chông chênh này cũng như lá thu bay. Khi còn trên cành, lá xanh an nhiên, chẳng gợi điều gì. Nhưng một khi đã ngả vàng và lìa cành, nó trở thành thứ mong manh đẹp nhất: vừa rực rỡ, vừa sắp tan biến. Mỗi chiếc lá rơi đều làm ta xao động, như thể có điều gì đáng lẽ phải nắm giữ, nhưng tay chưa từng chạm tới. Cái đẹp của mùa thu nằm ở chính sự bất toàn ấy — lung linh, mong manh, vừa khiến người ta muốn chạy theo, vừa buộc người ta phải buông.

Có lẽ, mùa thu nào cũng cần một cái cớ để nhắc ta rằng trái tim mình vẫn còn biết rung động — dù đó là những câu chữ xa xưa, hay một chàng rùa lặng lẽ trong hiện tại. Và nếu chàng rùa chính là mùa thu, thì ta nguyện đi lạc mãi trong làn gió se lạnh này. Dù chông chênh, dù mong manh, ta vẫn muốn giữ lấy cảm giác run rẩy ấy. Bởi biết đâu, khi chiếc lá cuối cùng rơi xuống, ta mới nhận ra: chính những phút chông chênh này mới là điều khiến ta thấy mình còn đang sống.

Chiều, ta đứng dưới tán cây, nhìn một chiếc lá rơi chậm rãi xoay tròn trong gió. Trong thoáng chốc, ta tự hỏi: có phải, ở một nơi nào đó trong cùng buổi chiều này, chàng rùa cũng đang ngước nhìn một chiếc lá giống hệt vậy? Nếu là thế, thì ta và chàng đã cùng chia sẻ một khoảnh khắc mùa thu — lặng lẽ, mong manh, mà vẫn đủ để lòng người xao động.

Nhưng… nếu chàng rùa ấy chỉ là một chiếc lá cong queo, lạnh lùng, vô cảm, nằm yên trong lòng đất đợi ngày tan biến — thì phải chăng chỉ còn ta và mùa thu ở lại giữa đất trời này, cùng một mùa đông lạnh buốt đang tiến gần?

Chao ôi, tình cảm của ta cũng như mùa này thôi — đẹp nhưng sắp tàn.


7. Im Lặng Dưới Ánh Trăng

Đêm . Ta bước vào con đường nhỏ dẫn ra khu rừng phía sau nhà, dưới ánh trăng mờ ảo như một tấm màn mỏng phủ lên từng tán cây. Lá khô xào xạc dưới chân, gió thổi qua khe lá mang theo hơi ẩm lạnh. Mỗi bước chân chậm lại, như thể ta đang đi sâu vào một giấc mơ lặng lẽ, nơi chỉ còn tiếng thở và nhịp tim mình làm bạn đồng hành.

Khi lên đến khu đất cao, ta dừng lại, nhìn xuống phía xa. Những con đường xe trải dài như một dòng sông ánh sáng, đèn vàng nối liền với đèn trắng, nhấp nháy rồi mất hút vào bóng tối. Xa lộ ồn ã ở phía dưới, còn nơi này chỉ có sự tĩnh lặng bao trùm. Khoảng cách ấy khiến ta thấy mình như kẻ đứng ngoài cuộc đời, quan sát tất cả mà chẳng hề chạm vào.

Giữa muôn ngàn ánh đèn ấy, ta lại thấp thoáng thấy hình bóng của ông. Không phải thật, chỉ là trí tưởng tượng đặt ông vào đó: dáng người ngồi trong xe, ánh mắt hướng về phía trước, trầm lặng và xa vời. Trời ơi, thật nực cười. Một khu rừng, một vầng trăng mờ ảo, một xa lộ đông đúc… và ta lại cố tìm ông trong những vệt sáng lướt qua như sao băng. Nhưng biết đâu, trong cùng khoảnh khắc này, ở một khúc đường nào đó, ông cũng đang lái xe dưới cùng một vầng trăng. Chúng ta cách nhau hàng dặm, nhưng ánh sáng vẫn phủ đều, không phân biệt ai với ai.

Ta bỗng nhớ ánh mắt ông những lần vô tình lướt qua. Ánh mắt ấy chẳng trao riêng cho ta, cũng chẳng để lại một lời hẹn ước nào, nhưng đủ khiến tim ta run rẩy như lá thu vừa lìa cành. Nhìn xuống xa lộ, ta chợt thấy tất cả cũng giống hệt vậy: xe nối xe, đèn nối đèn, chẳng chiếc nào dừng lại cho riêng ai, nhưng chỉ cần thoáng qua thôi, lòng ta đã chông chênh.

Người ta thường bảo: “Rồi thời gian sẽ làm phai nhạt tất cả.” Nhưng có thật thế không? Ta thấy thời gian chỉ kéo dài vết nứt, làm mảnh vụn thêm rời rạc, còn nỗi nhớ thì thấm sâu như mùi khói trong một căn phòng cũ — càng cố gột rửa, càng lưu lại dai dẳng.

Có lẽ, tình cảm cũng chỉ như một ánh đèn xe vụt qua trong đêm — ngắn ngủi, vô danh, nhưng để lại dư âm dài dằng dặc trong mắt kẻ đứng nhìn. Người khác có thể quên, nhưng ta thì không. Và chính vì nó mong manh, ta mới thấy nó quý giá.

Thế là ta chọn im lặng. Không vì kiêu hãnh, cũng chẳng vì sợ hãi, chỉ vì ta muốn giữ cho mình một góc tối yên tĩnh, nơi nỗi nhớ có thể lang thang dưới ánh trăng, giữa những vệt sáng mong manh ấy, mà không ai chạm tới.

Có lẽ, ta chẳng thật sự nhớ ông đâu… ta chỉ đang mượn ông để tự đo lòng mình thôi.


8. Khoảng Không Trống Rỗng


Mai lại là thứ Hai, nhưng vì là ngày lễ nên ta không cần đi làm. Thứ Ba sẽ ghé hãng một ngày, rồi ba ngày sau đó ta xin nghỉ để đưa con gái đến thành phố khác học. Người khác nghỉ làm thì vui, còn ta… chỉ thấy trong lòng trầm lặng và trống rỗng.

Giữa những bề bộn của cuộc sống, giữa những ranh giới có và không của tâm trí, ta chẳng thể lý giải được điều gì. Có những lúc bước qua cổng an ninh với gương mặt vô cảm, tâm trí như không tồn tại ở không gian thực tế. Nhóc security hỏi: “Cô bị sao thế?” — lúc đó ta mới hoàn hồn, cười buồn bảo: “À, lại buồn ngủ thôi.”

Thật ra ta chẳng buồn ngủ chút nào. Chỉ là… ta chợt nhận ra mình kỳ cục đến lạ đời, như thể đang cố thoát ra khỏi một khoảng không không tên. Nhưng rồi ta lại thấy tất cả đều vô lý. Và ta tự nhủ: “Thôi, ráng đi, một chút nữa thôi… mọi thứ rồi sẽ phai dần theo thời gian.”

Nhưng nếu lỡ nó không phai thì sao? Ta thật sự muốn thấy chính mình ở một khung cảnh khác của thời gian, ngoái lại và bật cười vì sự ngớ ngẩn hiện tại.

Rùa này… nếu một ngày ta bước đến nói với ông một câu, để rồi ông lại lạnh lùng bảo: “Tôi không hứng thú.” Lúc đó chắc ta sẽ không còn chông chênh nữa, phải không? Nhưng thật lạ, ta lại không muốn thế. Ta muốn tự nhìn ngắm bản thân mình tiếp tục trải qua cảm giác kỳ quặc này — để xem đến bao giờ thì mới chán. Và nếu cả đời này vẫn chưa chán nổi, thì thôi, ta sẽ phải thừa nhận: hóa ra mình chưa từng đủ mạnh để thoát khỏi ông.

Hay khi ta bất chợt qua đời vì một lý do nào đó, và khi cô nhóc đem người gỗ đen đến cho ông… ông sẽ thản nhiên nói: “Trời ạ, cô ấy vô cảm đến vậy sao lại có thể tương tư tôi?” Có lẽ khi nghe được câu nói ấy của ông, ta mới có thể hoàn toàn buông bỏ mọi thứ, bởi ông đúng là không cùng vũ trụ cảm xúc với ta. Nhưng lúc đó chắc đã quá muộn, vì linh hồn của ta đã bị những chiếc lá thu chôn sâu vào lòng đất.

Suy nghĩ vớ vẩn là thế thôi. Ta vẫn mong ông bình an. Tuần qua, dường như ông đã mệt mỏi rất nhiều. Ta không hiểu vì sao ông phiền muộn, ông đã trải qua những thăng trầm nào của cuộc sống mà lại chọn đến nơi xa xôi hẻo lánh này — một thành phố chẳng có gì đặc biệt đối với bọn ta.

Ý nghĩa trong tên của ông là bình lặng, sâu lắng, nhưng hình như cuộc đời ông không an bình như cái tên vốn có. Đến nỗi một kẻ lẽ ra vô tư như ta… cũng đang bắt đầu chuỗi cảm xúc mông lung đầy phiền muộn.

Nhưng khác với ông, ta chọn phiền muộn này để thách thức vũ trụ cảm xúc của chính mình. Ta muốn biết sự vô tư của ta có thật, hay chỉ được che đậy kỹ càng bằng một nỗi phiền muộn không tên. Có lẽ, chỉ trong sự trống rỗng này, ta mới dám thừa nhận rằng chính ông đã làm ta thấy mình mong manh đến thế.

Riêng ông, ta vẫn hy vọng được thấy ông bình lặng, an yên, hy vọng nét mặt của ông bớt đi những phiền toái ngớ ngẩn của cuộc đời này. Cuộc sống vốn dĩ chẳng mấy khi quan tâm đến từng cá nhân… kể cả ta, dù muốn quan tâm, cũng chẳng biết cách nào.

Đôi lúc, ta sợ bản thân mình còn hơn cả sợ những gì cuộc sống mang đến. Con người của ta rất giỏi khiến mọi thứ đảo ngược… nên ta muốn ông mãi mãi là chiếc áo sang trọng trong tủ kính ấy. Ta không dám khoác lên, vì lo mình sẽ làm nó bẩn đi.

Bình an nhé, ông.


2025.08.31 @ 9:56 AM

diên vỹ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Giữa Yêu Thương Và Lo Lắng

1 – Bữa Ăn Tiễn Đưa Hôm qua, tức ngày 31 tháng 8, ta dẫn con gái cùng Deshae đến nhà hàng Umiya ăn sushi kiểu all you can eat . Con gái th...