1 – Bữa Ăn Tiễn Đưa
Hôm qua, tức ngày 31 tháng 8, ta dẫn con gái cùng Deshae đến nhà hàng Umiya ăn sushi kiểu all you can eat. Con gái thì hớn hở, còn Deshae cũng có vẻ rất thích thú, cả hai đều vui vẻ cười nói suốt bữa.
Lý do ta dẫn cô bé ấy đi ăn bắt nguồn từ tuần trước. Khi ấy ta thấy trong mắt Deshae có một nỗi buồn lạ, chỉ hỏi vu vơ đôi câu thôi mà cô bé đã ngồi khóc sướt mướt. Ta vốn sợ nhất cảnh người khác khóc, nên vội bảo thôi lau nước mắt đi, ta không hỏi nữa. Buổi chiều hôm đó, ta lại hỏi đùa: “Có muốn ta dẫn đi ăn để khỏa lấp không?” Cô bé cười cười gật đầu. Ta cũng trêu: “Trời ơi, ta nói chơi thôi, sao lại đồng ý? Đáng lẽ phải từ chối mới đúng chứ.” Cô bé ngượng ngùng cười.
Qua bữa sau, ta mới nói rõ: “Nếu muốn đi ăn thì đi với ta, coi như tuần sau con gái cũng nhập học, gọi là một buổi tiễn đưa.” Cô bé đồng ý ngay. Thế là hôm qua, ta dắt con gái và cô bé ấy đi ăn. Chỉ đơn giản vậy thôi.
Thật ra, ta vốn chưa từng đi ăn với bất kỳ đồng nghiệp nào, bởi ta không thích chuyện công ty len lỏi vào đời sống riêng. Với lại, mấy người đó ấy mà, kết thân làm gì… Nhưng Deshae lại là ngoại lệ. Cô bé nhỏ tuổi hơn ta rất nhiều, tính tình trầm lặng, ít nói — mà phải nói đúng hơn là hầu như chẳng bao giờ nói. Cũng như bao người, cô từng trải qua vài bi kịch, nhưng đó đã lùi về quá khứ. Gần đây, lại gắn lại với một người bạn cũ thời trung học… Haizz, ta chỉ biết thở dài. Ta đã bảo cô bé rằng: yêu đương cho vui thì được, còn để nó ảnh hưởng đến tâm trạng thì miễn đi. Cô ngoài miệng gật gù tán đồng, nhưng ta biết rõ: tình cảm nào cũng thế thôi, đẹp thì đẹp, nhưng khi chạm vào thực tế thì cũng chỉ một kẻ hy sinh, một kẻ vô cảm; một người chịu đựng, một người lợi dụng.
Lúc ấy, Deshae đã thôi khóc, chỉ cười buồn và khẽ nói rằng sẽ cố gắng. Chính từ khoảnh khắc đó, ta quyết định sẽ đãi cô bé một bữa ăn — vừa để cô vui, vừa là lời hứa ta còn nợ mấy tháng trước, khi Deshae từng giúp con gái ta trang điểm cho buổi Prom. Người khác thì cười ta, bảo phụ nữ mà chẳng có nổi một thỏi son hay cái đồ quấn tóc. Thật ra, ta không hề sở hữu những thứ vặt vãnh ấy. Deshae thì có rất nhiều, lại cực kỳ thích trang điểm, nên ta biết đã nhờ đúng người khi con gái muốn làm đẹp.
Thế là hôm qua, ta dắt con gái cùng Deshae đi ăn. Chỉ đơn giản vậy thôi, nhưng cũng đủ để khép lại một lời hứa, và mở ra một kỷ niệm khó quên.
2– Những Điều Bình Thường, Những Lời Nhắc Nhở
Trong buổi ăn, bọn ta chỉ nói chuyện vặt vảnh, trêu chọc cậu bồi bàn, rồi pha trò về những món mà ngày xưa ta từng làm khi còn làm ở nhà hàng Nhật, nên quen thuộc với từng vị. Con gái thì từ nhỏ đã theo ta đến nhà hàng, nên sushi vốn chẳng lạ lẫm gì. Duy chỉ Deshae là không ăn được sushi, nhưng chính cô bé lại chọn nhà hàng này vì từng ghé qua thử và muốn thử lại một lần nữa.
Bọn ta đến nhà hàng lúc 11 giờ 10 sáng, mãi gần 1 giờ trưa mới ra. Ta chỉ ăn sashimi nên không hẳn là no, còn con gái và Deshae gọi thêm mấy món cơm nên ăn no đến mức đi không nổi.
Sau đó, ta đưa con gái đến tiệm sách, rồi về nhà ngủ một giấc. Chiều lại đi mua quần áo cho nó để chuẩn bị cho năm học mới.
Ta mua cho con gái một đống quần áo, toàn những thứ bình thường và đơn giản thôi. Nhưng con gái vốn kỷ tính, cái gì cũng phải tự chọn, nên thử tới thử lui mãi mới chịu xong. Còn ta thì hoàn toàn trái ngược: quần áo không cần thử, vì đã biết rõ mình thích loại nào, vải ra sao, màu thì chỉ một màu đen. Cứ thế chỉ vào, chọn, trả tiền, đi ra, chẳng tốn thời gian.
3 – Nỗi Sợ Mang Tên Làm Mẹ
Con gái mười tám tuổi rồi. Trời ạ, cảm giác lạ lẫm vô cùng. Ta lớn lên trong một gia đình có năm chị em, ba mẹ chẳng hề hoàn hảo, nên cuộc sống đúng là chẳng có gì đáng gọi là mơ ước. Ta cũng không biết bằng cách nào mình đã vượt qua, chỉ có một điều duy nhất ta luôn ghi nhớ và dặn lòng: không bao giờ có con nếu chẳng thể mang đến hạnh phúc trọn vẹn cho nó. Thế mà đùng một cái, ta mang thai… rồi sinh con ra.
Ta nhớ những ngày đầu ấy, khi biết mình mang thai, thất vọng và phiền muộn cứ ập đến. Nhưng lại không dám nghĩ nhiều, sợ ảnh hưởng đến tâm trí của đứa bé. Khi con gái chào đời, lớn lên, ta đưa nó la cà khắp nơi: từ khu chợ này sang công viên nọ. Hai mẹ con lúc nào cũng như rong ruổi trên chiếc xe nhỏ chất đầy những vật lặt vặt. May mắn là từ khi nó sinh ra đến năm bảy tuổi, ta vẫn còn được ở nhà nhiều, chỉ làm thêm vài tiếng buổi tối. Con bé bắt đầu tự đi xe bus đến trường, tự về nhà chăm sóc chính mình. Năm nó tám tuổi, ba nó rời đi. Từ đó, cuộc sống tuy không hẳn là vất vả, nhưng nghĩ lại ta cũng chẳng rõ mình đã dung hòa thế nào.
Có một điều ta luôn khuyến khích: con gái phải nói ra điều mình nghĩ. Một món ăn không thích thì cứ nói. Một vật dụng không hợp thì cứ nói. Không cần thiết phải che giấu, càng không được phép hạ thấp bản thân. Có lẽ từ đó mà nó hình thành cái tính kỷ tính, mua quần áo hay giày dép cũng thử tới thử lui hàng tiếng đồng hồ. Mỗi khi thử, nó lại nhận xét:
Nghe thế, ta thường bảo: “Không thích thì chọn cái khác. Nhưng đã chọn thì không được thay đổi.” Nhiều lúc ta mất kiên nhẫn, buông:
– Con gái à, mình là dân thường thôi, không phải quý tộc, có cần khắt khe quá không?
Nó liền chu môi cãi lại:
– Dân thường thì sao chứ? Con vẫn có quyền chọn lựa mà.
Thế đó, và nó lớn lên bình yên như vậy.
Trên đường lái xe về, con gái kể ta nghe đoạn đối thoại với bạn nó. Khi bị hỏi: “Có bị mẹ đánh khi làm bể đồ không?” – nó trả lời: “Không, mẹ chỉ bảo nhặt lên rồi dọn thôi.” Bạn nó ngạc nhiên: “Không bị đánh sao? Tớ mà làm bể cái gì là bị đánh ngay.” Rồi bạn ấy hỏi tiếp: “Mẹ bạn có nhận con nuôi không?” Nghe xong, ta vừa buồn cười vừa thấy ấm áp.
Thật ra, nuôi con đối với ta luôn là một nỗi sợ. Không có sách vở nào dạy được, bởi mỗi đứa trẻ, mỗi hoàn cảnh là một thế giới khác nhau. Ta lớn lên trong một gia đình đông con, từ nhỏ đã mang trách nhiệm chị cả, phải bảo vệ các em trong những trận đòn roi. Rồi chính ta cũng trở nên bạo lực. Sau này đọc sách mới hiểu: dạy con không phải bằng bạo lực, cũng không phải chỉ bằng chiều chuộng.
Bạo lực, ta tránh được. Nhưng chiều chuộng thì quả thật khó tránh. Một sinh thể nhỏ nhoi, một linh hồn bơ vơ giữa đời, sao nỡ không cưng? Thế nên ta chọn cách khác: luôn hỏi con có thích không, muốn gì, ước mơ gì. Trong sách cũng nói: nhiệm vụ của cha mẹ là yêu thương con, còn những chuyện khác thì cuộc sống sẽ dạy nó. Ta đã đi theo điều đó, và chưa bao giờ hối hận. Có giận thì cũng chỉ thoáng qua, vài phút sau là nguôi. Vì ai lại nỡ giận con gái của mình chứ.
4 – Lần Rời Xa Thật Sự
Thứ Tư này, ta sẽ đưa con gái đến trường ở thành phố khác, cách nơi ta sống chừng ba tiếng lái xe. Nó sẽ ở nội trú nơi đó.
Từ nhỏ đến nay, ngoại trừ một lần duy nhất gửi nó cho bà nội một tuần vì ta và chồng phải đi làm, thì con gái chưa bao giờ xa ta. Hôm ấy, khi đi rước con về, ta thấy thân thể nó hôi hám, đầu tóc rối bù. Bà nội vốn đã lớn tuổi, ta tuyệt nhiên không trách bà, chỉ trách bản thân mình quá dại dột khi đặt con vào hoàn cảnh đó. Lần nghỉ sau, ta lại thử gửi nó đến chỗ giữ trẻ. Chiều đến, khi bước vào căn phòng, mùi hôi nồng nặc vì lũ trẻ đi vệ sinh không kịp. Con gái ta, thay vì được chơi, lại đi trông trẻ cho người khác. Từ dạo ấy, ta không bao giờ dám gửi con ở bất cứ nơi nào nữa.
Ngoài hai năm trước, khi nó đi chơi mười ngày, thì đó là lần duy nhất con xa ta lâu đến thế. Còn lần này, đúng là nó đã rời ta thật rồi.
Mọi người xung quanh thường trêu chọc ta, nói rằng ta sẽ buồn đến chết nếu con gái đi xa, hay nào là ta cưng chiều quá, nó sẽ sống sao. Trời ơi, ai mà biết được khi chuyện chưa xảy ra. Ta thì thấy con gái vốn chẳng tệ lắm. Gần đây, đi ra ngoài hay làm bất cứ việc gì, ta cũng để nó tự lo, tự hoàn thành, và nó vẫn ổn. Có lẽ ta chỉ quá lo lắng mà thôi.
Nhưng cuộc đời ấy mà, có những bất hạnh không ai đỡ nổi. Đúng là ta cũng hơi lo thật. Chỉ hy vọng con gái đủ mạnh mẽ để bước qua mọi bất hạnh, hy vọng nó sẽ không giống mẹ nó… nhưng cũng hy vọng rằng, dẫu có thế nào, nó sẽ vượt qua.
Ta không buồn. Chỉ là trong lòng có những khoảng lo lắng vẩn vơ. Nhưng chắc rồi ta cũng phải tập buông, vì nếu không thì biết làm gì hơn. Có lẽ, chỉ cần tin vào nó, còn lại giao cho cuộc đời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét