Chủ Nhật, 14 tháng 5, 2006

14.05.2006 06:35:01

 


hihihi....Mắc cười!


Hôm qua nè, mà hong bửa hôm thứ ba lận, tại nhỏ em bị bịnh nên ta mới chạy lại nhà nó coi nó có muốn nhờ coi mấy nhóc con của nó hay nấu gì cho nó ăn hong. Ngồi chơi chơi, nhỏ em lục đâu trong đống thư ra cái tờ nhắn của bưu điện, nó bảo :


- Ủa chị, cái này của chị hả?


Ta giậc mình la lên:


- Í chết, nhận hồi nào vậy?


- Chời bà, làm gì la lớn hết hồn.


Rồi ta hỏng chờ nhỏ em trả lời, ta vội lấy tờ giấy trên tay của nó xem. Hóa ra mới gởi ngày hôm thứ hai. Hú hồn. Nó tò mò hỏi:


- Ủa cái chi dạ.


- Ừ sách, từ VN á, mấy tháng trước chị có nhờ người bạn mua gởi dùm....chèn trông dài cổ...giờ nó mới tới.


Rồi ta đợi đến chiều chiều mới chạy lại bưu điện. Ai dè, ghét quá, nhân viên ở đó bảo là package của ta hỏng có ở đó. Ta bí xị, ra về.


Sang ngày hôm sau, ta gọi điện lại bưu điện bảo là nếu có package thì làm ơn giữ ở bưu điện, đừng cho người đưa thư mang lại nhà, vì có thể em ta không có nhà. Và ta nói thêm là thứ sáu ta sẽ đến nhận.


Sáng thứ sáu, ta hí hửng đi.


Nhưng rồi cũng bí xị trở về. Nhân viên của bưu điện lại cũng bảo là bà ta hong biết gì về package đó.


Vừa bước vào nhà. Anh hỏi ta:


- Ủa, sao thế? Hong có hả?


Ta hong trả lời, chạy vào giường khóc sướt mướt. Anh hoảng hốt chạy theo hỏi:


- Sao thế?


Ta cứ híc híc, bao nhiêu ấm ức tuông ra. Ta bảo nào là nhân viên bưu điện xấu quá, rõ ràng package có mà hong chịu tìm dùm ta, nào là có thể họ làm mất...nhưng vô lý, họ để cái note là ta đến liền ngày sau chứ có xa xôi chi đâu mà lại mất......Cứ thế ta khóc và khóc. Anh cũng giận lây họ và nói:


- Nhưng package đó là cái gì.


- Sách á, em nhờ bạn mua gởi qua?


- Em mua bao nhiêu?


- hmmm hỏng có nhiều, khoảng $150 đồng thôi.


- Nhiều chứ hong nhiều gì...


- Ơ....chắc khoảng chừng 25 quyển sách á....mà em chờ gần ba tháng nay rồi chứ bộ. Sao họ làm việc bất cẩn quá.....Em ức quá hà....


- Được rồi, để anh lo. Đừng khóc nữa....nghen.


Ừ thì ta biết chắc là anh an ủi. Ta nghĩ chắc họ làm mất.....Ui....ức quá, ta cứ thúc thích.....Hỏng phải tiếc cái gì.....mà tại công tình chờ đợi muốn dài cổ....với lại...ui sách mà mất thì là điều buồn nhất trên đời, dầu có thể mua lại...nhưng hỏng lẻ đợi thêm 3 tháng sau nữa..đúng là vô lý. Nghĩ thế, ta lại khóc tiếp.


Không biết anh gọi điện thoại sao đó. Rồi anh bảo anh viết email gởi rồi, họ mà hong lo xong thì chắc chắn họ sẽ biết tay anh.


Hihih....anh là vậy á...Dữ lắm với người khác. Anh còn bảo sáng thứ bảy anh sẽ đi cùng với ta vào bưu điện để coi họ còn dám nói là hong biết nữa hong.


Dầu anh nói thế, nhưng ta vẫn cứ khóc. Anh bực mình hỏi :


- Sao em vẫn còn khóc?


Ta bắt đầu kể tội anh. Nào là biết ta buồn mà hong chịu nói chuyện với ta....để ta nằm trong gường cả gần sáu tiếng đồng hồ, anh hong thèm ngó....nhân viên bưu điện đã làm lơ với ta, hỏng ngờ anh cũng thế.


Anh la trời:


- Trời ạ! Anh tưởng em ngủ mà, rõ ràng anh vào coi em, thì thấy em nhắm mắt.


- Bộ hễ ai nhắm mắt là cũng ngủ sao?


Thiệt tình thì ta ngủ á. Tại buồn quá, khóc , rùi cái mệt ngủ luôn mấy tiếng, ngon ghê. Thức dậy thấy anh vẫn còn ngồi trong computer nên....ức....rồi kiếm chuyện. Và dĩ nhiên, ta vô lý thì không thể nào thắng nổi anh. Rồi thì ta cũng hết buồn, tại thấy anh dễ thương quá, nên thôi, đi nấu đồ ăn, rồi....ngủ tiếp.


Sáng dậy, anh và ta đến bưu điện.


Đang đứng xếp hàng ta chực nhớ là mình quên đem theo bằng láy xe để họ check ID....anh trách:


- Em cứ thế, ẩu thả quá.


Ta cười cười bảo:


- Ơ thì, nếu họ hong cho em nhận hàng, thì mình về lấy ID thôi, rồi trở lại, có xa xôi gì nà.


Anh hong rầy mà ừ gọn hơ.....


Rồi anh đưa tờ giấy mà bưu điện gởi cho bà nhân viên. Bà nhìn ta và hỏi:


- Ủa, cô đến hôm qua mà phải không?


Anh trả lời với giọng cứng lắm:


- Dĩ nhiên, không những hôm qua, mà lần này là lần thứ ba. Bà làm ơn kiểm tra dùm.


Bà cười cười, rồi đi vào trong. Đôi phút sau ta thấy bóng bà đi ở phía sau và có vác một thùng rất bự. Ta reo lên:


- Ui anh, có rồi, có rồi....Anh giỏi quá.


- Sao em thấy?


Ta trỏ tay chỉ :


- Kìa, bà ra kìa.....!


Bà đưa package cho ta. Mà ẩu ghê nghen, bà hong check ID , cũng hong hỏi gì hết. Mà kệ, ta lật đật thúc anh:


- Ui nhanh lên anh, em vui quá, mau, em muốn về nhà ngay.


Anh vừa vác thùng sách trên vai, vừa nghiêng cổ sang hỏi ta:


- Thế còn khóc hết?


- Ơ hết rồi. Vui hơn nữa á !


Anh cười. Vào đến xe, ta thắc mắc hỏi anh:


- Ủa hôm qua....anh viết email gì cho họ dạ?


Anh cười cười với cái vẻ đắc chí lắm....và hỏi ngược lại ta:


- Em nghĩ anh viết email thế nào đây?


- Bộ dữ lắm hả?


- Ừa.


Ta cười.


Mà thiệt, anh dữ lắm. Anh bảo các người như thế họ vì là làm việc cho chính phủ, nên họ không có coi mình ra gì. Nhưng với anh, anh có cách đối phó á. Hồi mấy tháng trước, cũng có một việc rất ngộ. Chổ thuê nhà gởi thư bảo anh phải trả thêm $300 vì trể hạng nộp tiền nhà. Anh ức lắm. Anh bảo anh ở đây hơn 5 năm rồi, chưa từng trể một lần. Tiền anh gởi 1 tờ money order nọ 200, còn tờ kia 300, trừ phi có người cố tình ăn cắp tiền mới làm thế. Rồi anh gọi lại nhà băng, thì quả thật, số tiền của anh đã được người ta đổi ra thành tiền mặt. Anh gọi điện tùm lum, chổ thuê nhà vẫn hong ngó ngàng tới. Anh liền gởi một cái email thật dài, phân bua thựt hư, đủ thứ, anh không những gởi cho một người thôi, mà anh gởi cho hàng loạt những người có vai vế trong công ty cho thuê nhà. Thế là...ngay lập tức, họ gởi thư lại bảo anh là họ lầm lẫn....Bức thư của anh, ta có đọc, anh dùng từ....cứng lắm, ta đọc còn phải ngán...huống chi người khác........


Anh bảo, cuộc sống này là vậy, mình bình thường quá nên người ta nghĩ mình hong biết gì, nên người ta hay dỡ trò lắm. Nếu không cho họ biết là mình hỏng phải là kẻ ngu xuẩn thì họ không ngán đâu. hihih Anh nói gì thì nói, ta chỉ thấy rất vui khi có anh. Vui hơn nữa là hôm nay đã nhận được sách.


14.05.2006

diên vỹ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

2024.04.29 @2:15 AM

Chiều hôm nay sau khi đọc xong hồi thứ 75 của chiến quốc tung hoành rồi mà  thấy còn khoảng 2 tiếng nữa mới đi làm, nên mình ra vườn sau cắt...