Thứ Năm, 18 tháng 5, 2006

chuyện.....đời thường....! 18.05.2006 00:39:35

 



Mẹ điện thoại lại hỏi :


- Ủa Vy, mai ai chở mẹ đi nha sĩ....


Ta cười ngất :


- Nhất định hong phải là con....!


Mẹ ngạc nhiên...


- Ủa..., sao vậy, bửa trước ....


Ta vẫn không nhịn được cười.


- Thì bửa trước con chở, nhưng ngày mai thì hong đâu....


Mẹ hình như nhớ lại câu chuyện, nên mẹ cũng cười.


Thiệt ra hỏng có gì hết, chỉ tại cái ông ấy. Ngộ. Bửa hôm đó ta đến rước mẹ ở phòng mạch để cho anh rể có thể chở con ảnh đi học. Ta vì buổi sáng bận việc, nên không đưa mẹ đi được, và đã nhờ ông anh rể đưa dùm.


Sau một hồi ngồi đợi mẹ, thì mấy ông bà nha sĩ, y tá cứ đi qua, đi lại ấy mà. Có một ông hay nhìn ta..... ừ thì ta cũng nhìn...mình có mắt mà phải hong, hỏng lẽ.....có mắt mà bảo đừng nhìn nè. Ông có nói đôi ba câu...ừ nói thì mình nói lại....mình đâu phải hong biết nói...phải hong?


Thế rồi bà y tá bảo ông lại gần xem răng mẹ ta. Bà bảo là người châu á, vì họ ăn rau nhiều nên răng cứng lắm.....ta thích chí như kẻ vừa mới phát hiện ra điều bí mật lớn. Ngẫm nghĩ xíu xíu, ta nói:


- Tôi nghĩ, chắc tại..hmmmm nước tụi tui nghèo, nên...hihih hỏng có cá thịt mà ăn, chỉ ăn rau cải thôi.


Bà mĩm cười, và bảo :


- Đâu phải vậy.....!


Ừ, có lẽ bà an ủi. Chứ ta thấy thiệt là vậy mà.


Ông thì đứng bên cạnh bà, nhìn ta....rồi nói :


- Hồi trước tôi ở San Jose,..... chổ đó người Việt nhiều lắm đó cô...., và đặc biệt tôi cũng thích ăn rau cải....


hihihihi.....Ta cười. Ông bước ra. Bà y tá nói:


- Ông ấy là sinh viên thực tập đấy.


Ta ồ một tiếng ...rồi châm chú vào những tờ báo.


Đợi cả mấy tiếng, cuối cùng mẹ cũng xong. Nhưng lưỡi mẹ vì bị thuốt tê làm tê, nên vô tình mẹ cắn trúng và máu chảy ra quá trời. Nên ra đến cửa rồi mẹ bảo ta:


- Sao con hỏng xin cho mẹ tí bông gòn, máu lại ra nữa rồi nè.


Nghe mẹ nói thế, nên ta chạy vào phòng bà nha sĩ lúc nảy xin thêm xíu bông gòn. Ông ta đứng cạnh đó, chợt lên tiếng:


- À, để tôi đi lấy cho cô.


Chời! Đây đó vào chổ tủ lấy bông gòn có xíu, mà ổng làm gì lâu lắt. Ta đứng ngoài đợi. Khi ông quay lại đưa cho ta bịch bông gòn, lại còn thêm 1 mảnh giấy rất nhỏ được xếp lại. Ta mắc cười, nhưng tỏ vẻ hỏng biết gì hết. Cám ơn ông rồi biến nhanh.


Ra đến ngoài xe, ta cười ngất. Mẹ ngạc nhiên hỏi:


- Cười gì ghê dạ ?


- Cái ông ......kia ...!


- Ổng làm gì ....?


Ta đưa mẫu giấy cho mẹ, mẹ trề môi xì một cái.



----


Chiều, khi anh về, ta đưa cho anh mẫu giấy, anh cười hỏi ....:


- Willy là ai ?


- Người yêu mới của em.


Anh đi lại phía thùng rác và nói:


- Vậy thì anh cho người yêu của em vào sọt rác.


Rồi anh quay sang ta bảo :


- Chắc hắn hong muốn sống.


Ta khoái chí cười lớn, và kể lại cho anh nghe chuyện ban sáng, và mẫu giấy đó gỏn gọn tên và số điện thoại của ông ...đồng thời viết thêm một câu là "gọi sau 5 giờ chiều "


Anh nói:


- Cái ông này lạ, gọi mà còn bảo phải sau 5 giờ chiều ...là sao? Anh mà cua ai, anh sẽ bảo :" Baby, you call me anyyyyyyyyyyyytime ..."


Và đó cũng là lý do ta hong chở mẹ đi nha sĩ lần này, lỡ gặp ổng, kỳ thấy mồ. Nhưng mai phải đi giữ 3 đứa nhóc cho đứa em chở mẹ đi. Thế là chuẩn bị tinh thần để 3 đứa nó đày đọa á.


Chời, con nít gì ngộ. Gặp ta là nó bắt nào là đi .....hihih :) Ừ, ít khi được con nít đày đọa mà .....phải hong ....?


18.05.2006

diên vỹ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

2024.04.29 @2:15 AM

Chiều hôm nay sau khi đọc xong hồi thứ 75 của chiến quốc tung hoành rồi mà  thấy còn khoảng 2 tiếng nữa mới đi làm, nên mình ra vườn sau cắt...