Mỗi ngày ta chẳng đợi ánh bình minh lên bởi vì có bao giờ ta thật sự nhàn rỗi để được nghe tiếng gió, để được nhìn ánh nắng đầu tiên xuyên qua kẻ lá ....
Mỗi đêm ta cũng chẳng thao thức đợi chờ một vì sao rụng ..., bởi đơn giản ta chẳng bận lòng .....
Vậy mà ....
Tận sâu thẳm lòng ta khát khao tiếng gió, mòn mỏi đợi trăng ....
Ta bất lực với ngày và đêm, bất lực với nỗi nhớ sâu hoắm tận đáy lòng mình ...
Thiên hạ ngoài kia ít nhất cũng hiểu được họ đang chờ gì, mong gì ...còn ta ..cả một nỗi niềm riêng cũng khó lòng đem bày tỏ ...
Ta nhớ một vần thơ mà hình như đã vương lòng mình từ tận trăm nghìn năm trước ...
Ta khao khát một ánh trăng tuyệt mỹ và ngờ như mình đã tương tư đến vạn năm ....
Một chiếc lá rơi của mùa thu sầu úa, khiến tim lòng ta như tỉnh như say ...
Một tiếng mưa bên thềm cho khoảng lòng bình lặng của ta dậy sóng ...
Có những thứ tình cảm ngang qua đời trần tục đến nỗi ta chán nản , bi ai, và bao lần lụy mình trong vũng đời oái oăm ấy ... ước gì mình chưa từng chạm vào cái âm vang hư ảo kia dù chỉ một lần ...vậy mà nó vẫn đến và đi ..và ta lại cứ thản nhiên đưa vòng tay đón đợi ....
Ta có lúc ngu xuẩn, dại khờ ...mà đúng thôi, với tình yêu, ai có thể là người thông thái bước qua bình lặng được ...cái thứ tình cảm với vẻ hào quang rực rở ấy luôn khiến người ta lạc đường mụ mẫm bước chân vào rồi từng khắt giờ dò từng bước chân tìm lối thoát ....đã bao lần ta bất lực không thoát ra được cái vũng lầy của tình nhân thế ......
Vậy mà khi thoát được ra ta lại khờ khạo si mê .....hình như vẫn còn hoang tưởng đến một thế giới ngọt ngào không thực tế ...
Đêm im lặng ....
Ngày vất vã trôi xuôi ....
Ta cô độc đến độ ngờ rằng mình vừa thoát thân từ cổ mộ nghìn năm chưa từng một lần được khai phá .....
Trần gian này quá rộng lớn khiến ta cảm thấy mình như hạt bụi hư không
Nhưng sao trần gian này lại quá bé nhỏ , khiến cho nỗi niềm của ta ngột ngạt đến khôn lường ....
Một hạt bụi vừa rơi ....
Hay nỗi niềm ta theo gió bay xa .....!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét